Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đường đường là Long Đế không ngờ chết thê thảm như vậy, ngay cả người có thân thể cường tráng nhất cũng không thể tiếp chiêu kiếm của bọn họ.
Riêng con cháu Long tộc hai mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, nắm chặt hai tay, trong mắt lửa giận thiêu cháy hừng hực.
Chỉ có những lão đầu Thánh Sơn Hạ Vân Sơn kia, nhìn tình cảnh nghịch chuyển vui mừng không kể xiết. Bọn họ không thể nào nghĩ tới khi gặp đại nạn, lại có cao thủ từ trên trời giáng xuống, cứu bọn họ trong cơn nguy khốn, đúng là trời có mắt nhìn, tổ tông che chở.
Mấy lão đầu khom người chắp tay, sùng bái nói: "Không biết cao danh quý tính của các vị tiền bối là gì? Hôm nay xuất thủ cứu giúp Thánh Sơn ta, mấy người lão phu vô cùng cảm kích. . ."
"Đồ hỗn trướng, các ngươi dám hại chết Long Đế đại nhân của chúng ta, con cháu Long tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, để mạng lại!" Thế mà, không đợi mấy lão già nói xong, một tiếng hét kích động từ trong đám người phát ra.
Nhanh chóng từng đạo Long ngâm gào rú không ngừng, con cháu Long tộc lần nữa hóa thành cự long trăm trượng, hàng trăm hàng ngàn con từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới tám người. Một mảnh đen kịt, khí thế mãnh liệt, có xu hướng phá tan mọi thứ trước mặt thành cặn bã.
Thế nhưng tám người nhìn thấy vẫn không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn khí thế mạnh mẽ, sắc mặt không buồn không vui, cực kỳ bình thản.
Thậm chí, hoàn toàn không nhìn thấy những cự long này phẫn nộ thế nào, ngay cả ý xuất thủ cũng không có.
Tự tin, không một chút sợ hãi.
Mi mắt khẽ run, trong lòng Trác Phàm chấn động, vội vàng kêu to: "Dừng tay, dừng lại cho ta, có gì đó kỳ quặc!"
Đáng tiếc, cái chết bi thảm của Long Đế đã kích thích sự điên cuồng của đám dã thú này, bọn họ không nghe theo lời khuyên can của Trác Phàm. Thân thể to lớn khổng lồ vung vẩy đuôi lớn sắc bén, song đồng tản ra vẻ khát máu, như một đi không trở lại!
Ầm!
Bỗng nhiên, trên chín tầng trời, một đạo kiếm cương bỗng nhiên nện xuống, chớp mắt đã tới. Đại quân Long tộc cuồng bạo còn không kịp phản ứng có chuyện xảy ra, một tiếng nổ vang đã khiến bọn họ tan thành tro bụi, máu tươi cuồn cuộn phun trào như mưa máu hạ xuống. Thân rồng bị phân thành mảnh vụn như mưa đá bắn tung tóe, đưa mắt nhìn quanh khó có thể đếm xuể.
Cặn bã thân rồng rơi xuống rớt xuống trở nên nhỏ vụn, khoảng lớn chừng ngón cái. Nên biết rằng, đây là cự long cao khoảng trăm trượng, dưới một kiếm thi thể đã tan nát đến tình trạng này, uy lực. . .
Mấy người Trác Phàm vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi khi chứng kiến hết thẩy, dù là anh hùng hảo hán, thân thể cũng không tự giác mà run lên.
Cho dù mấy người Thánh Sơn cũng kinh ngạc há hốc mồm, có nói thế nào, đó cũng là mấy ngàn cự long, trong phút chốc đã vỡ nát thành như vậy, thực lực này. . . .
Đầu cứng ngắc theo thi thể rơi xuống, tất cả mọi người ngước nhìn lên bầu trời, nhìn thấy một đại hán trung niên khuôn mặt như kiếm chậm rãi hạ xuống, cánh tay trái như bị thiếu mất, đó là người cụt một tay.
Khi hắn hạ xuống, tám vị Chuẩn Đế kia cũng cùng nhau cúi đầu, vô cùng cung kính, nhưng vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì.
"Lại là một Chuẩn Đế!"
Song đồng hơi co lại, Trác Phàm nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trở nên nặng nề: "So với tám vị Chuẩn Đế kia, vị Chuẩn Đế này còn đáng sợ hơn nhiều, thậm chí, tám người và hắn cách nhau một trời một vực, khó có thể với tới!"
Trong lòng cả kinh, Đan Thanh Sinh lại nhìn về phía đại hán cụt tay, sự sợ hãi càng thêm sâu sắc.
Tám người đã là cao thủ Bất Bại Kiếm Tôn, người cụt một tay này còn mạnh hơn bọn họ nhiều, hắn ta đúng là yêu nghiệt.
Hắn hoàn toàn khác biệt với tám người, kiếm đạo của hắn cũng không phải một trong ngũ đại kiếm đạo, nhưng sâu xa lại không khác biệt gì với kiếm đạo của bọn họ, điều này làm cho Đan Thanh Sinh cùng những người khác càng thêm suy nghĩ nghiêm túc về lai lịch của hắn ta.
Kiếm Đồng chăm chú nhìn người kia một hồi, tiến đến bên cạnh Trác Phàm nói: "Phụ thân, khí tức của người này càng quen thuộc hơn tám người kia nhiều!"
"Thế nhưng ta lại cảm giác khí tức của tám người kia quen thuộc hơn?" Mi mắt run lên, Trác Phàm lầm bầm: "Dù sao bọn họ đều là truyền thừa ngũ đại kiếm đạo, nhưng người này cũng giống mà lại không giống, xem như có chút nguồn gốc nhưng lại hoàn toàn không phải. . . À!"
Chợt, Trác Phàm như nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, sâu trong mắt có rất nhiều tính toán.
Không thể nào, chắc chưa gặp phải, là ta nhạy cảm. . .
Tất cả mọi người đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm người vừa hạ xuống kia, có kinh dị, có e ngại, có vui sướng, có phẫn hận, không hoàn toàn giống nhau.
Hoàn toàn không có để ý đến ánh mắt của mọi người, trong mắt người kia như giếng cổ không gợn sóng, giống như trống rỗng, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, khẽ lên tiếng: "Không cần đánh, hai bên ngưng chiến!"
Lời vừa nói ra, hai bên nhìn lẫn nhau, thở dài một hơi, yên lòng.
Hạ Vân Sơn cảm thấy may mắn vì cũng có người ra mặt, giúp Thánh Sơn bọn họ vượt qua một kiếp, nếu không Thánh Sơn bọn họ sẽ bị người ta chém tận giết tuyệt.
Trác Phàm thì cảm khái, cũng may là tới khuyên can, tạm thời trung lập, cũng không phải tới giúp Thánh Sơn đánh nhau. Nếu không mấy tên hung thần ác sát này xuất thủ, đoán chừng bọn họ cũng phải chết thảm.
Tám Bất Bại Kiếm Tôn trước không đề cập tới, quái vật mạnh hơn tám người càng làm cho người ta đau đầu. Bây giờ có thể không chiến là tốt nhất. Chỉ có Long Đế bị chết oan uổng.
Dự định sau này cần trở về bàn bạc kỹ hơn.
Thế nhưng không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, đang lúc hai bên cảm thấy may mắn khi vượt qua được một kiếp, lại có người không biết thời thế, vẫn muốn gây án.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, chúng ta đã gần nắm được Thánh Sơn trong tay, ngươi nói không đánh thì không đánh sao, dựa vào cái gì?" Giọng nói bất hòa phát ra từ liên quân nhân long.
Trác Phàm nghe được, tròng mắt trừng lớn, quay đầu nhìn lại, đã thấy đó là cường giả Hoàng giai của Hoàng Vực vừa đưa tới, bình thường cũng xem là cường hào một phương, quen thói phách lối. Hiện tại thấy đối chỉ có chín người, bên mình lại có mấy triệu cường giả, có gì mà sợ? Hắn đến đoạt bảo vật Thánh Sơn, ngươi không cho đánh, hắn đoạt của ai?
Hoàn toàn hiểu được tâm cơ của những người này, Trác Phàm có loại xúc động muốn bóp chết bọn họ.
Người ta dựa vào cái gì à? Chỉ bằng người ta mạnh hơn, người ta có ý tốt khuyên bảo, mình đương nhiên không thể tùy hứng, đừng để rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, một mình ngươi chết không tính, còn liên lụy đến tất cả mọi người.
Mà đánh mấy người Thánh Sơn có quan hệ cái rắm gì đến ngươi, chỉ với chút thực lực kia, người xông pha chiến đấu cũng không phải là ngươi!
"Người đâu, lôi hắn ta xuống, chôn sống hắn cho ta, đừng để ta gặp lại hắn."
Trác Phàm nhìn về phía người kia gào lên, lập tức có đệ tử Lạc gia chạy đến, trong nháy mắt phong tu vi của hắn, kéo đi như kéo heo chết. Nhưng người kia vẫn không hiểu mình phạm sai lầm gì, vẫn rống lên: "Chờ một chút, Trác quản gia, đến tột cùng ta có đắc tội gì với ngài chứ, sao lại làm vậy với ta?"
"Ngay cả sai ở đâu cũng không biết, chết cũng chưa hết tội, đừng để hắn toàn thây, thiêu hắn."
"Vâng!"
Con cháu Lạc gia cùng nhau hét lớn, lạnh lùng làm theo lệnh, còn tên tiểu tử phách lối kia lại gấp đến muốn khóc, đồng thời trong đầu vẫn có một đống dấu chấm hỏi, ta sai chỗ nào chứ?
Mắt lạnh nhìn hết thảy, khóe miệng nam nhân cụt tay nhếch lên nụ cười, sau đó lại nhìn về phía mọi người, nhìn về phía Trác Phàm nói: "Tại hạ Kiếm Tâm, thân cận của Thủy Kính tiên sinh, các ngươi còn có gì muốn hỏi không?"
"Cái gì, Thủy Kính tiên sinh?"
Khẽ giật mình, mấy lão đầu Thánh Sơn cùng Trác Phàm cùng lớn tiếng hỏi, trong lòng sợ hãi mà run lên, có thể những người khác nghe đến tên này sẽ mờ mịt không hiểu.
Thủy Kính tiên sinh. . . Đây là người nào, cho tới bây giờ Thánh Vực chưa từng nghe qua? Làm sao, thế lực của hắn rất lớn sao?
Tất cả mọi người đang châu đầu ghé tai, chỉ chỉ chỏ chỏ thảo luận, tuy bọn họ không biết Thủy Kính là thần thánh phương nào, nhưng nhìn thủ hạ của hắn là hiểu được, đây tuyệt đối là nhân vật trâu bò.
Mấy người Hạ Vân Sơn suy nghĩ một chút, đến bên người Kiếm Tâm, cung cung kính kính bái lạy: "Làm phiền Thủy Kính tiên sinh xuất thủ tương trợ, đại ân đại đức, lục Thánh Sơn vô cùng cảm kích. Ngày sau nếu có gì cần sai khiến, lục Thánh Sơn có chết cũng không từ!"
Không trả lời hắn, thậm chí ngay cả liếc hắn cũng không có, Kiếm Tâm chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước.
"Ồ, Trác quản gia, ngài quen biết người tên Thủy Kính này sao?"
Một nơi khác, Đan Thanh Sinh nhìn khuôn mặt mê mang của Trác Phàm sâu xa hỏi: "Ta thấy các tiền bối cao thủ Thánh Vực dường như rất xa lạ với người này."
Khẽ gật đầu, hai mắt Trác Phàm khép hờ, như đang nhớ lại, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, đại danh Thủy Kính tiên sinh ở Thánh Vực dường như không có ai biết, đại khái là cao thủ ẩn thế không màn danh lợi."
"Vậy sao ngài biết được?"
"Sao ta có thể không biết?"
Thở dài một hơi, Trác Phàm khẽ lên tiếng: "Dù sao, hắn cũng được xem như một nửa lão sư của ta. . ."
Cái gì?
Mấy người Đan Thanh Sinh giật mình, cùng nhau thốt lên: "Lão sư của Trác quản gia?"
Bọn người Hạ Vân Sơn đang a dua nịnh hót Kiếm Tâm, đột nhiên nghe câu này bị dọa đến kém chút ngã nhào xuống đất.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Trác Phàm với ánh mắt không thể tin được.
Thủy Kính tiên sinh là lão sư của Trác Phàm sao? Vậy những cao thủ này tới đây là giúp hắn hay giúp chúng ta Thánh Sơn chúng ta. Nếu giúp tiểu tử kia, chúng ta sẽ không có đường sống.
Bị dọa đến sắp khóc, sáu người Hạ Vân Sơn nhìn qua mặt Trác Phàm cùng Kiếm Tâm, muốn tìm được đáp án. Thế nhưng Kiếm Tâm chỉ cười nhạt không nói, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Điều này khiến sáu lão đầu kia càng thêm lo sợ, trái tim run rẩy kịch liệt.
Ta nói này Thủy Kính tiên sinh, mối hận một ngàn vạn năm trước của ngài còn canh cánh trong lòng sao, cho chúng ta hi vọng, lại khiến chúng ta tuyệt vọng, đừng chơi như vậy chứ !