Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1928 - Chương 1934: Tăng Lên

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1934: Tăng lên

Phía trên núi cao, trên cả tầng mây vút tận, tiếng gió phập phùng.

Kiếm Tâm chầm chậm đi lên đỉnh sườn núi, nhìntrời chiều sắp xuống núi, nở một nụ cười nhạt, sau lưng là Kiếm Đồng đang bước đi theo một cách đầy cảnh giác.

Kiếm Tâm khoan thai mở miệng, dường như tự nói, lại như kể rõ: "Rất nhanh nguyện trong lòng hắn sẽ đạt thành, thế giới này sẽ thanh tĩnh lại!"

Kiếm Đồng không đáp lời, chỉ lạnh lùng theo dõi hắn.

"Ngươi tên là gì?" Kiếm Tâm quay đầu, cười nói.

"Kiếm Đồng!"

"Đây là tên chủ nhân ngươi đặt cho ngươi?"

"Không, hắn là phụ thân ta!" Trong mắt Kiếm Đồng ánh lên vẻ kiên định, nói năng có khí phách.

Kiếm Tâm thản nhiên cười, chậm rãi lắc lắc đầu: "Không hổ là truyền thừa Nhân đạo a, lại coi bội kiếm của mình thành nhi tử!"

"Vậy chủ nhân ngươi coi ngươi là gì?"

"Cái này không phải quá rõ ràng à, là tâm hắn!" Kiếm Tâm ngửa đầu nhìn lên trời: "Tâm chi sở chí, ta là kiếm của hắn, tùy tâm mà động, chính là Kiếm Tâm. Ta và hắn, là cùng một người, không phân khác biệt!"

"Vậy chủ nhân ngươi coi ngươi trở thành huynh đệ?"

"Không phải huynh đệ, huynh đệ còn sinh hai lòng, nhưng ta và hắn vĩnh viễn một lòng!"

"Việc hắn muốn làm, chính là việc ta muốn làm. Nào giống chủ nhân ngươi, nói dễ nghe, là coi ngươi thành thân tử, nhưng thân tử sao lại không phải nô dịch? Ngươi phải nghe hắn bài bố, còn bị ràng buộc bởi chữ hiếu, Nhân đạo dối trá, có thể thấy được từ đây!"

"Hừ hừ, vậy ngươi thì sao?" Kiếm Đồng cười lạnh đáp trả: "Chủ nhân ngươi chỉ là chế tạo ngươi thành một người giống như hắn, nói cho cùng chỉ là phục chế bản thân mà thôi. Nói dễ nghe, các ngươi cùng là một người, khó nghe, ngươi chỉ là phục chế phẩm của hắn, không có nhân cách. Nhưng phụ thân ta coi chúng ta như con, còn chưa từng ép buộc chúng ta đi con đường hắn đi, Lạc gia chủ như thế, Kỳ Lân là như vậy, ta chỉ là một thanh kiếm mà thôi, ta cũng được như vậy. Như thế, đến cùng người nào mới là nô lệ đây?"

Kiếm Tâm rung động, nhưng không nói gì, chỉ là ngửa nhìn bầu trời, được một lúc mới nói: "Thiên Đạo vô tình, là duy nhất, mà không phức tạp như Nhân đạo. Cho nên Thượng Cổ Thập Đế cuối cùng hình thành chư thiên thập đạo, chỉ có một thiên chín nhân. Chín người phân chia đại đạo, nhưng thiên đạo chỉ có duy nhất. Chúng ta cũng vậy, không phải là bởi vì hắn phục chế ra một kẻ như hắn, mà chính là thiên đạo vốn đã vậy. Ta là bội kiếm của hắn, hắn chỉ cho ta hướng đi, mục tiêu, chúng ta cùng tạo ra một thế giới trong sạch!"

"Vậy có liên quan gì tới lão cha của ta, hắn đâu có chọc tới các ngươi!"

"Đương nhiên là có liên quan, hắn là mắt xích quan trọng nhất, mặc kệ là đối với thiên đạo cũng được, Nhân đạo cũng được, hướng đi của thế giới đều nằm trên thân hắn, nam nhân tập hợp cả thiên đạo cùng nhân đạo vào một thể. . ."

"Nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hướng đi của thế giới sẽ được quyết định, ha ha ha. . ."

Kiếm Đồng chấn động,, trong lòng phát lên sự bất an.

Vù vù! Lúc này, hai tiếng xé gió vang lên, hai bóng đen xuất hiện, khom người cúi đầu trước Kiếm Tâm: "Đại nhân, tất cả đã làm thỏa đáng!"

Đây chính là người thứ hai trong tám tên yêu nghiệt.

Kiếm Tâm gật đầu, rồi phất phất tay, để bọn họ đi xuống, sau đó nhìn sang Kiếm Đồng: "Ngươi biết bọn họ là ai không? Đã từng tối cường giả ở Phàm giai, những nam nhân không ai bì nổi, một lòng truy cầu đỉnh phong. Nhưng càng là như thế, khi bọn họ gặp phải bình cảnh khó có thể với tới, sẽ càng cảm thấy thất bại, bọn họ chưa từng thất bại, nội tâm sẽ trở nên càng nôn nóng, dục vọng sẽ trở nên cực kỳ bức thiết. Lúc này ta đứng ra, nói với bọn họ, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, bọn họ liền cúi đầu. Nhưng một khi cường giả cúi đầu, sẽ không nhấc lên nổi, đây chính là cái ti tiện của Nhân đạo!"

"Ngươi nói là, bọn họ đến từ Phàm giai, người lĩnh hội năm thanh thánh binh?"

"Không sai, nơi gian khổ, tất sinh cường nhân. Sau Thượng Cổ, Thánh Vực chẳng xuất hiện được nhân vật nào ra dáng, chỉ có Phàm giai, cách mỗi mấy trăm ngàn năm, sẽ xuất hiện một nhóm nhân vật không tệ!"

Kiếm Tâm đạm mạc gật đầu, nhưng rất nhanh trong mắt liền lộ ra vẻ khinh miệt: "Nhưng thế thì sao? Bọn họ kẹt lại ở Chuẩn Đế, vô luận như thế nào không thể bước thêm, tính tình cao ngạo liền trở nên nhu nhược. Không còn tin tưởng lực lượng của mình, rồi bắt đầu tìm kiếm ngoại lực, sau đó vĩnh viễn mất đi khả năng xưng Đế."

"Đó là bởi vì bọn họ vốn không thể xưng Đế, nếu như Kiếm Đế còn sống, danh ngạch kiếm đạo đã bị chiếm, bọn họ lại ngộ kiếm đạo. . ." Kiếm Đồng hét lớn.

Kiếm Tâm lắc đầu: "Vậy ngươi sai rồi, tuy chư thiên thập đạo có mười danh vị, nhưng không phải là không thay đổi. Mặc dù khó khăn, nhưng chỉ cần xuất hiện kẻ thành đạo riêng, cho dù cũng là kiếm đạo, vẫn có thể tranh giành một cao một thấp, quyết ra ai là Đạo Tổ kiếm đạo. Kiếm Đồng, Thượng Cổ đã từng có một Huyết Ma lão tổ có lá gan này, chỉ thiếu chút xíu mà thôi. Đáng tiếc hậu nhân nghe truyền thuyết về hắn, vẫn cho là mười đạo vĩnh tồn, nên từ đó không còn người có dũng khí làm như thế. Tiểu tử, ngươi dám không?"

Kiếm Đồng nhìn chằm chằm ánh mắt quỷ dị của hắn, song quyền nắm chặt, trong mắt dần dần hiện lên hừng hực chiến ý.

"Ha ha ha. . . chỉ sợ không cơ hội đó, nếu như chủ nhân ngươi bại!" Kiếm Tâm cười lớn, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, thở dài nói: "Đi thôi, đi gặp chủ nhân của ngươi, có lẽ đây sẽ là một lần cuối. . ."

Nói rồi, Kiếm Tâm rời đi. Kiếm Đồng lập tức đuổi theo.

Chỉ chốc lát, hai người tới tiểu viện của Thiên Đế. Lúc này, Thiên Đế vẫn khoan thai ngồi trước bàn đá, loay hoay quân cờ đen trắng, trong mắt chớp động lên vẻ thâm thúy.

Một bên, Sở Khuynh Thành vẻ mặt lo nghĩ, đi đi lại lại một chỗ, thỉnh thoảng nhìn thông đạo không gian, chờ đợi Trác Phàm trở về.

Kiếm Tâm cùng Kiếm Đồng đáp xuống.

Kiếm Tâm ôm quyền nói: "Tất cả đã sẵn sàng!"

"Rất tốt!" Thiên Đế gật đầu nói, Sở Khuynh Thành lại giật mình, đến chỗ Kiếm Đồng, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại tới đây, nơi này rất nguy hiểm!"

"Phụ thân đâu?" Kiếm Đồng hỏi.

Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn thông đạo sau lưng, than nhẹ: "Đi tìm Tình Đế rồi, mà lại hình như hai người bọn họ còn đối đầu. Trác Phàm đại biểu Thiên Đế đi đến đó, chẳng phải là. . ."

Sở Khuynh Thành lắc đầu, cảm thấy lần này Trác Phàm dữ nhiều lành ít. Kiếm Đồng nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bỗng nhiên, Trác Phàm bình yên vô sự bước ra, hai người Sở Khuynh Thành thấy vậy thì đại hỉ, vội vàng tiến ra đón.

Thiên Đế trêu đùa: "Ta nói mà, nữ nhân kia nhất định sẽ cho ngươi."

Người ta là dao thớt, Trác Phàm chỉ có thể thở dài nói: "Ta lấy được đồ rồi, ngươi còn muốn ta làm gì?"

Thiên Đế mỉm cười, vung tay lên, trên mặt đất lại mở ra một thông đạo, cuối thông đạo là các đệ tử Thánh Sơn, thậm chí sáu sơn chủ cũng có trong đó. Chỉ là bọn họ đã bất tỉnh nhân sự. Thấy thế, Trác Phàm không hiểu, nhìn Thiên Đế, không biết hắn là có ý gì.

Thiên Đế cười lạnh: "Là truyền nhân chính thống của Cửu U, ngươi luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết của hắn đã đến Thánh Giả sơ kỳ, còn thiếu một chút là có thể đạt tới Thánh Giả đỉnh phong. Còn tâm cảnh, ngươi có thể được truyền thừa từ nhiều cao thủ Đế cảnh như vậy, đã không thấp. Muốn đạt tới Đế cảnh, chắc hẳn bây giờ chỉ còn thiếu năng lượng!"

Trác Phàm giật mình, lại nhìn những người hôn mê kia, lập tức hiểu ý hắn: "Ngươi muốn ta hấp thu bọn họ sao?"

"Đương nhiên, bằng không ta ngăn cản các ngươi tiếp tục đồ sát bọn phàm nhân này làm gì? Đệ tử Thánh Sơn ai nấy đều Huyền Môn Chính Tông, tu vi vững chắc nhất, thực lực cao nhất, dùng bọn họ để luyện công, hiệu quả cũng sẽ tốt nhất."

"Ngươi đến cùng muốn làm gì, để cho ta xưng Đế sao?"

"Ngươi nghĩ như vậy cũng được!"

Thiên Đế cười tà dị: "Đương nhiên, không chỉ ta, hắn và mấy vị Đế Quân khác chắc cũng hi vọng như thế, nếu không thì truyền cho ngươi nhiều Đế cảnh đại đạo như vậy, đề cao lĩnh ngộ đại đạo cho ngươi làm gì?"

"Nhưng mục đích của ngươi không giống như bọn họ!"

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Có vẻ ngươi lại quên thân phận của mình rồi, một con cờ, không có quyền cò kè mặc cả." Thiên Đế Xùy cười, liếc nhìn Sở Khuynh Thành cùng Kiếm Đồng, rồi lại nhìn hắn: "Nếu không phải dục tốc bất đạt, bản Đế có thể tìm một đống người, tăng lên tu vi cho ngươi, cần gì phải chờ lâu như vậy? Còn không mau làm?"

Trác Phàm run run, nhìn những người kia, lại nhìn Thiên Đế, cuối cùng thở dài một hơi, toàn thân cuồn cuộn phóng ra hắc khí. Chỉ trong nháy mắt, liền bao phủ mọi người.

Bọn họ không có gì phản ứng, vẫn ngủ rất an tường, nhưng trong khoảnh khắc hoá thành bụi phấn, tiêu tán vô tung, những hắc khí kia càng thêm mãnh liệt chảy trở về, đến thể nội Trác Phàm, khí thế của hắn đang không ngừng cuồn cuộn đề thăng.

Thiên Đế nụ cười quỷ quyệt: "Còn có giữ lại, ngươi thật sợ bị Thiên Ma Đại Hóa Quyết phản phệ, trở thành giống như đồ đệ ngươi sao? Yên tâm, Thiên Ma Đại Hóa Quyết phản phệ, một là do thể phách không đủ mạnh, lại hấp thụ quá nhiều năng lượng hỗn tạp, đè nén quá mức nên bạo thể. Hai là tâm cảnh không đủ, bị oán khí nhiễu loạn tâm đạo, trở nên điên cuồng. Nhưng bây giờ ngươi không có vấn đề gì, còn không tranh thủ thời gian tu luyện nhanh lên cho ta?"

Thằng cha mầy nữa!

Trác Phàm thầm hừ một tiếng, cuối cùng bật hết hỏa lực, hắc khí ngập trời giống như cuồng phong bạo vũ, rất nhanh hoá bọn họ thành bụi phấn.

Thiên Đế hài lòng gật đầu: "Nhân thời gian ngắn ngủi này, hai huynh đệ chúng ta lạ tìm tòi nghiên cứu đề tài thiên đạo chính thống ha, như lần tranh luận trước đại chiến thượng cổ kia. . ."

Nói rồi, ánh mắt Thiên Đế có vẻ giật mình lo lắng. . .

Bình Luận (0)
Comment