Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1931 - Chương 1937: Tinh Thần Đại Đạo

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1937: Tinh Thần Đại Đạo

"Kiếm Đế, sao ngươi còn đang bán mạng cho hắn, biết rõ hắn là Vô Tình Chi Đạo, ngươi còn giúp hắn làm gì?" Tình Đế khó hiểu nói.

Quả nhiên, tên này không giống như những yêu nghiệt kia, thì ra là Đạo Tổ kiếm đạo. Khó trách, mình gặp phải hắn, cảm thấy có uy áp một cách khó hiểu, cảm thấy như không thể địch nổi, bởi vì kiếm đạo của mình và cả thân thể của mình chính là do hắn tạo thành.

Nói cho cùng, hắn mới là chủ nhân của mình, mình nào có sức phản kháng?

Tuy đã có suy đoán, nhưng khi chính thức biết được sự thật, Kiếm Đồng vẫn run run, không cam lòng nắm chặt tay.

Lần này, càng thêm vô vọng chạy thoát, bà mẹ nó chứ. . .

"Tình Đế, hai người chúng ta là Đế Quân duy nhất không phải nhân loại, ta là bội kiếm của Thiên Đế, ngươi lại do Trác Phàm sáng tạo, chúng ta sẽ không phản bội chủ nhân của mình."

"Ngươi không muốn phản bội, nhưng hắn sao có thể tin tưởng ngươi? Đúng rồi, Đế cảnh đại đạo của ngươi đâu? Vì sao tu vi của ngươi lại là Chuẩn Đế, Vương quan của ngươi bị người nào lấy mất hả?"

Kiếm Đế trầm mặc không nói.

Thấy thê,s Tình Đế tiếp tục cười lạnh: "Thiên Đế sợ ngươi phản bội, cho nên mới lấy mất Đế Đạo của ngươi, nếu ngươi có tâm mưu nghịch, dù chỉ một chút, hắn sẽ lập tức hủy ngươi, đúng không? Người như vậy, ngươi còn đi theo hắn làm gì? Trước kia không phải ngươi sống rất tốt với bọn Hải Ngao sao? Vì sao cuối cùng lại lựa chọn kẻ vô tình như Thiên Đế?"

"Bởi vì Thiên Đế đúng, là nhân tâm thì sẽ biến đối, ta nhiễm nhân khí. Cho dù ta nói trung thành, nhưng chính ta cũng không dám hứa chắc. Thiên Đế nắm giữ Đế Đạo của ta trong tay, là lựa chọn chính xác nhất, ta rất tán thành!"

"Cái đồ ngu dốt nhà ngươi!" Tình Đế oán hận mắng, tức đến ngoác miệng ra.

Thiên Đế cười lạnh châm chọc: "Kiếm Tâm đi theo ta nhiều năm, là tri kỷ duy nhất của ta, chúng ta tin tưởng Thiên Đạo pháp tắc, nhân tâm không đáng tin. Cho dù ta nắm giữ Đế Đạo của hắn, nhưng không nghĩa là không tin, chỉ là làm theo pháp tắc, ít ra thì vẫn hơn các ngươi nhiều. Một khi tâm biến, liền sẽ ủ thành đại họa cho thế gian này, đây chính là nguyên nhân Nhân đạo các ngươi tất diệt!"

"Hừ, ngươi cũng không nên gáy quá sớm, thắng bại còn chưa phân đâu!"

Thiên Đế nhíu mày nói: “Sao cơ?”

Đột nhiên, đùng một tiếng, tiếng động lần nữa chấn động đến tất cả mọi người, thiên địa cũng vì đó mà rúng động. Ngay sau đó, trên chín tầng trời, từng viên sao băng nện xuống kết giới này, sau đó mục tiêu trực chỉ Kiếm Đế. Cảm thụ uy áp khủng bố, Kiếm Đế lập tức xuất ra một thanh trường kiếm, chém lung tung lên bầu trời, từng viên sao băng bị chém thành phấn vụn, nhưng uy lực từ chúng lại khiến cho cánh tay hắn tê dại.

"Tinh Thần Vẫn Lạc? Vân đế?" Kiếm Đế kinh hãi, Thiên Đế cũng khó tin lầm bầm: "Không thể nào, Vân đế lão nhi đã chết rồi, dù tàn niệm vẫn còn, cũng không đủ dẫn phát lực lượng Đế cảnh mạnh như thế mới đúng. Chẳng lẽ. . ."

Tình Đế thản nhiên cười, lúc này trên đầu đã toát ra mồ hôi ròng ròng, không quên khịa: "Thiên Đế, ngươi hối hận rồi sao. Nếu Kiếm Đế còn Đế Đạo, chắc chắn không sợ Tinh thần chi uy của Vân Đế. Nhưng đáng tiếc, giờ hắn hắn chỉ là một Chuẩn Đế, ngăn cản Vân Đế sao được?!"

Nói rồi, hai người cũng nhìn về phía Kiếm Đế, tuy hắn còn có thể ngăn cản, nhưng đã liên tục bại lui, không chịu nổi phong mang.

"Đại đạo của Thập Đế, mỗi một đạo cần tâm cảnh thích ứng mới có thể thi triển, không phải tùy tiện tìm bất cứ thân thể nào là có thể khống chế. Tình Đạo thậm chí tình chi đạo, nhất định phải có người mang cảm tình chân thành tha thiết, tàn niệm của ngươi mới có thể nhập vào, khống chế Tình Đạo một phút!"

"Cho nên thân thể ngươi đang dùng chắc hẳn là người có tình cảm sâu vô cùng với Trác Phàm, nguyện lấy sinh mệnh bảo vệ hắn!"

Tình Đế mỉm cười gật đầu.

Sau đó, Thiên Đế lại nhìn lên bầu trời, lầm bầm nói: "Đây là đại đạo của Vân đế, điều kiện kế thừa nó, hẳn là người lòng mang thiên hạ, thông thiên hiểu địa, hẳn là truyền nhân trực hệ của Vân đế mới được. Chỉ là, người này cũng phải có tâm vì Trác Phàm mà phụng hiến sinh mệnh, mới có thể phát huy lực lượng đến cực hạn, đạt tới trình độ Vân đế năm đó. Chỉ là. . . Tiểu tử này có nhiều người nguyện ý hi sinh vì hắn như vậy sao?"

"Thiên Đế, đây chính là lực lượng Nhân đạo, ngươi chưởng khống Thiên Đạo, làm sao biết lực lượng nhân tâm vĩ đại? Huống hồ. . ." Tình Đế cười đầy chế nhạo, rồi hướng ánh mắt về phía Trác Phàm, sâu xa nói: "Ngươi cũng không phải không biết, năm đó lệnh đệ phong độ anh vĩ, bây giờ vẫn thế, ngươi thì không được như vậy, ha ha ha!"

"Cho nên hắn mới dính líu với Nhân đạo các ngưoi!" Thiên Đế hừ một tiếng, ngay sau đó lại đắc ý cười lạnh nói: "Còn có vài giây, các ngươi không mau chạy ra khỏi kết giới này, các ngươi sẽ thua!"

Dứt lời, Thiên Đế lần nữa kết ấn quyết, thần đồng lại tản ra kim quang chói mắt.

Phốc! Tình Đế liên tiếp lui về sau, sắc mặt lúc này đã tái nhợt, thậm chí trên thân đã ửng hồng, từng dòng máu đang không ngừng thẩm thấu ra da thịt.

"Tiểu tử, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, mau dẫn Trác Phàm rời đi!"

"A, vâng!"

Nhìn Tinh Thần Vẫn Lạc khí thế phi phàm, Kiếm Đồng ngơ ngác, phải đến khi nghe Tình Đế hét lớn, mới phản ứng được, vội vàng mang Trác Phàm rời đi, Kiếm Đế thì vẫn đang bị sao băng bao phủ, không thể phân thân!

Có điều, Thiên Đế lại không có vẻ nóng vội, hắn trừng mắt, lại thêm một phần lực, một cỗ trùng kích cuồng mãnh nện đến ngực Tình Đế, lần nữa làm cho nàng phun ra một ngụm máu tươi.

"Ha ha ha. . . Thời gian đã đến, các ngươi thua rồi. Tất cả kết thúc. . ."

Tình Đế ngẩng đầu nhìn thần đồng, tâm tình khẩn trương.

Bỗng nhiên, một đạo quang mang bạch sắc chói mắt xuyên qua tầng tầng kết giới.

"Đây là. . ." Thiên Đế cả kinh thốt lên, Tình Đế thì mừng rỡ hét lớn: "Tiểu gia hỏa, ném tàn hồn Trác Phàm vào trong vầng hào quang, nhanh!"

Kiếm Đồng không nói hai lời, lập tức làm theo.

Trong vầng hào quang, Trác Phàm lại lộ ra hình người, chỉ là quá mức hư huyễn. Sở Khuynh Thành đưa tay ra, trong mắt đầy vẻ hi vọng, Trác Phàm cũng vội vươn tay. Nhưng hai cánh tay vừa muốn chạm tới nhau, lại bất ngờ xuyên qua nhau, thân thể Trác Phàm hóa thành điểm điểm tinh quang, đang không ngừng tiêu tán trong vệt trắng.

Sở Khuynh Thành không hiểu xảy ra chuyện gì, cho là Trác Phàm lại xảy ra chuyện.

Tình Đế liền mở miệng giải thích: "Các ngươi yên tâm, đây là Tinh Thần Đại Đạo của Vân đế, thần hồn ở đó sẽ hóa thành tinh thần chi lực, tốc độ cực nhanh, Đế Quân cũng không đuổi kịp, hừ hừ!"

Nói rồi, Tình Đế còn cố ý nhìn về phía Thiên Đế, liền thấy sắc mặt hắn đang rất âm trầm, không cam lòng nắm chặt tay, sau đó lại buông ra.

"Xem ra, các ngươi vẫn còn muốn cược!"

"Không phải đánh cược, mà là sinh cơ, sinh cơ toàn bộ sinh linh trong thiên hạ!"

"Vậy thì tốt, ta giữ lại cho các ngươi chút hy vọng. Nhưng kết quả sẽ chỉ khiến các ngươi càng thêm tuyệt vọng. Dù sao những gì ta muốn đều đã nằm trong tay ta, một tàn hồn trọng thương có gì đáng lo chứ!"

"À thế à, vậy chúng ta cứ chờ xem, ha ha ha. . ." Tình Đế cười rộ lên, thân thể bắt đầu sụp đổ, hóa thành ánh sáng phấn hồng, tiêu tán khỏi đất trời.

Trác Phàm thấy vậy thì giật mình nói: "Tiền bối, đây là ý của ngươi, hay là Ngự Vũ?"

"Tiểu tử, nữ oa kia không ngu ngốc đến mức vì nam nhân của người khác mà nỗ lực nhiều như vậy, ta phải dùng Mê Tâm đại pháp, mới thành công có được bộ thân thể này. Tuy có hơi ti tiện, nhưng tất cả vì thương sinh thiên hạ, vĩnh biệt, Trác Phàm!"

Bách Lý Ngự Vũ mặt không biểu tình, phạch một tiếng, hoàn toàn biến thành một đống ánh sáng phấn hồng, tiêu tán vô tung.

Trác Phàm ngơ ngác, nhưng chỉ vừa kịp hô lên một tiếng, thì đã hóa thành một đạo tinh quang, biến mất cùng quang trụ.

Nơi này chỉ còn lại bốn người, Thiên Đế, Kiếm Đế, Kiếm Đồng và Sở Khuynh Thành.

Nhìn chỗ hai người biến mất, trong lòng bốn người suy nghĩ khác nhau.

Thừa dịp này, Kiếm Đồng nhanh chóng phi đến, ôm lấy Sở Khuynh Thành thoát đi, nhất phi trùng thiên. Vừa rồi kết giới của Thiên Đế bị phá hư gần hết, Kiếm Đồng lao ra không chút trở ngại.

Kiếm Đế thở dài nói: "Cần bắt bọn họ lại không?"

Thiên Đế Lắc đầu nói: "Không cần, ta nói thả bọn họ, thì sẽ thả bọn họ. Đế Quân, há có thể nói lời không giữ lời?"

Sau đó hắn nhìn chỗ Bách Lý Ngự Vũ biến mất, lầm bầm nói: "Sau khi nha đầu kia lưu lại di ngôn, tàn niệm của Tình Đế hẳn là cũng đã biến mất."

"Đúng vậy, nhưng hắn không để lại di ngôn gì đáng ngưỡng mộ, nghe còn giống như Tình Đế nói vậy."

"Aizz, Nhân đạo thật có chỗ đáng ngưỡng mộ, đáng tiếc đều ngu muội như thế!"

Thiên Đế lắc đầu thở dài: "Đây càng thêm nói rõ, thiên đạo lập mà Nhân đạo phải diệt. Kiếm Tâm, triển khai bước cuối cùng đi. Sau khi ta diệt trừ được tình cổ này, chúng ta sẽ đến Luân Hồi Thiên Trì, phá kết giới khó khăn nhất, đoạt lấy Luân Hồi Đại Đạo, hoàn thành kế hoạch sáng thế trọng sinh!"

Kiếm Đế gật đầu nói: "Vâng!"

Bình Luận (0)
Comment