"Thiên Đế, hắn bị vây trong kết giới, có chạy được không!"
"Không cần để ý, chỉ cần Không Minh Đại Đạo của bổn tọa không dẫn ra ngoài thì tạm thời không tạo thành uy hiếp!" Chậm rãi khoát khoát tay, Thiên Đế nhìn Kiếm Đế bên cạnh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng lên tiếng: "Hiện tại chúng ta đi phó chiến trước, kết liễu đám lão quỷ kia rồi nói, thuận tiện xem đệ đệ vô tình kia. . . Hừ!"
Vừa mới nói xong, Thiên Đế quay người lại, nhanh chóng biến mất, Kiếm Đế vội vàng đuổi theo.
Nửa canh giờ sau, phía trên đồng bằng rộng lớn, mười ngàn dặm không có một ai, chỉ có mười bóng người quen thuộc, đứng nơi đó đã lâu.
Đột nhiên không gian giao động, hai người Thiên Đế xuất hiện, ánh mắt không nhìn những người khác, chỉ nhìn chăm chú trên người nam tử mặc áo bào trắng, cười tà nói: "Đệ đệ, ta nghĩ rằng tình căn ngươi bị đứt, ngươi sẽ không tham dự vào chuyện này nữa, làm sao vậy, ngươi vẫn còn tình yêu nào giành cho thế giới này?
"Mặc dù tình đã đứt nhưng tâm vẫn còn, cảm giác vẫn còn!"
Hít một hơi thật sâu, nam nhân áo bào trắng buồn bã nói: "Tuy rằng hiện tại ta đã cắt đứt tình yêu mến chân chính trên đời, nhưng có lẽ từng là Hữu Tình Thiên Đạo của chúng sinh, muốn bỏ qua phiến thiên địa này, cũng không đành lòng."
"Đây chính là nguyên nhân khi đó ngươi không ngưng tụ Tịch Diệt Đại Đạo?"
"Có lẽ vậy!" Mí mắt khẽ run, nam nhân áo bào trắng gật đầu.
Nhếch miệng cười một tiếng, Thiên Đế lắc đầu nói: "Haizzz, tính sai rồi, ta vẫn cho rằng ngươi thanh tâm quả dục, không để vạn vật trong mắt nên không phản ứng, không nghĩ tới ngươi vẫn có một phần mong nhớ với thế giới này, càng không nghĩ tâm cơ của ngươi sâu đến vậy, không có chút động tĩnh nào, khiến ta xem nhẹ ngươi."
"Lúc ta nghe nói đến kế hoạch huynh ta vốn định khuyên can, nhưng rất nhanh ta liền bỏ đi ý niệm này bởi vì ta quá hiểu huynh, một khi huynh quyết định chuyện gì dù có thế nào cũng không thay đổi, đã sớm bại lộ lập trường, như vậy ngăn cản trong bóng tối có hiệu quả hơn."
"Cho nên ngươi cố ý đem kế hoạch của ta tiết lộ cho mấy lão già này, hơn nữa còn ám chỉ phương pháp ta tu luyện là Không Minh Đại Đạo, lại câu kết với mấy tên súc sinh đi trộm, muốn tìm ra sơ hở của thần thông ta, đúng không?"
Khóe miệng khẽ run, ánh mắt Thiên Đế lóe lên tia nhìn giận dữ. "Nhưng đáng tiếc, ba tên súc sinh kia đã bị ta giam lại, các ngươi muốn dò xét ta cũng không dễ dàng như vậy. Đợi bổn tọa thu thấp mấy người các ngươi lại thăm dò Diệt Thế Đạo cũng không muộn, hừ!"
Sắc mặt đại biến, các Đế nhìn nhau, trong lòng cũng trầm xuống. Dễ dàng đuổi bắt tam đại Thánh thú, thực lực của Thiên Đế đã sâu không lường được, phải cẩn thận đối đãi.
Chỉ có nam tử một mắt, bỗng dưng đứng ra, vô cùng tức giận quát to: "Thiên Đế ngươi quá càn rỡ, đừng quên, Không Minh Thần Đồng của ngươi đã từng thua trong tay lão phu!"
"Ai dzu, đây không phải là Phong Thiên Hải Ngao sao? Không cùng bọn Côn Bằng đi trộm đồ, lại chạy đến nơi đây trợ trận, chẳng lẽ lại muốn phong ấn song đồng của bổn tọa sao?"
Liếc mắt nhìn hắn Thiên Đế cười xùy nói: "Có câu kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải lau mắt mà nhìn, chuyện ngàn năm trước ngươi cũng không cảm thấy ngại còn lấy ra khoe khoang? Hiện tại ngươi ngay cả mắt mình còn không giữ nổi, còn đòi phong thần đồng của ta? Ha ha, chuyện cười!"
Nghe được lời này, vẻ mặt Hải Ngao càng giận hơn, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Kiếm Đế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Thiết Kiếm Tâm, bao nhiêu năm qua uổng công ta xem ngươi như người bạn thân thiết, ngươi muốn luyện kiếm, lão phu còn giúp ngươi thu thập thứ ngươi cần, vì sao ngươi lại trở mặt vô tình, chỉa đao về phía lão phu?"
Không nói gì, thậm chí cũng không dám nhìn hắn, Kiếm Đế chỉ cúi đầu, sắc mặt hổ thẹn.
Ầm!
Thế mà, ngay tại lúc này, tiếng vang mãnh liệt phát ra, Phong Thiên Hải Ngao còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bỗng dưng run rẩy, nhất thời toàn thân nổ tung, lôi mang cuồn cuộn, bị đánh bay ra ngoài, trên không trung, phun ra một miệng máu đỏ thẫm.
Thiên Đế đối diện, đồng tử bên phải hiện lên hai vầng sáng vàng óng, đồng tử bên trái tử lôi nổ vang, khóe miệng xẹt nụ cười hưng phấn: "Hồng Mông tử lôi này quả nhiên lợi hại, kết hợp với Không Minh Thần Đồng của ta mạnh càng thêm mạnh, ha ha ha. . . Cuồng lôi phá không!"
Tử lôi không ngừng tàn phá bừa bãi thân thể Hải Ngao, trên không trung thân thể giãy dụa kịch liệt.
"Lôi Ngâm Địa Vực, thế giới thật!"
Lúc này, đồng tử bên phải Thiên Đế lại đổi thành thập nhị trọng. Nhưng nghe tiếng vang ầm ầm không ngớt, tử mang thật lớn lóe lên liền biến mất, thân thể Hải Ngao đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Thấy thế mọi người cùng nhau kinh hãi, một vị lão giả hắc phục lúc này đứng ra, kêu lớn: "Thiên Đế, ngươi đem Hải Ngao đi đâu?"
Mí mắt run rẩy, Trác Phàm bên cạnh hồ nghi ngờ quay đầu nhìn lão giả, lại nhìn bóng người trong mặt hồ, chẳng phải là cùng một người sao? Thì ra hắn cũng có mặt ở chỗ này.
Thế nhưng sau đó Thiên Đế nói, lại khiến Trác Phàm lần nữa sợ hãi, tròng mắt như muốn lồi ra.
"Cửu U, ta chỉ tiễn hắn đến một nơi, đợi sau khi giải quyết những lão tạp chủng này lại đi thu thập những lũ súc sinh kia!"
Thiên Đế cười quỷ dị, lạnh nhạt nhìn tất cả mọi người, mỉa mai nói: "Thế nào, thiếu một con súc sinh, các ngươi lại không có sức sao? Thì ra Nhân đạo Đế Quân, đều dựa vào uy danh lớn mạnh của súc sinh."
Sắc mặt mọi người nặng nề, giống như tro tàn, nếu lúc trước trong lòng mọi người không chắc, thì hiện tại có chút tuyệt vọng.
Trong nháy mắt, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Thiên Đế đã xử lý Thánh thú Phong Thiên Hải Ngao, phần sức mạnh này, thật sự bọn họ không đuổi kịp.
Thiên đạo mạnh mẽ quả nhiên trên cả Nhân đạo.
Có điều ngay lúc sĩ khí giảm nhiều, nam tử áo bào trắng lại nhẹ nhàng dậm chân bước về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên nói: "Hôm nay chúng ta đứng ở chỗ này, căn bản không quyết định Thiên Đế mạnh bao nhiêu, chỉ cần chúng ta không vi phạm đạo trong lòng, chỉ thế thôi!"
Thân thể bỗng dưng chấn động, Cửu U cùng các Đế nhìn nam tử áo bào trắng như có điều suy nghĩ, sắc mặt cũng dần trở nên kiên định, thấy chết không sờn.
Không sai, với tư cách Chưởng Đạo giả Nhân đạo, sao lại để cho Nhân đạo tịch diệt mà ngồi yên không để ý? Chuyện này không quan hệ gì với địch nhân mạnh hay yếu, điều này bọn họ phải làm.
"Đây chính là lý do ngươi nhất định muốn đối đầu với ta?" Nhìn đệ đệ mình chăm chú, Thiên Đế nghiêm túc chưa từng có: "Cho dù đứt tình căn, ngươi vẫn đi Hữu Tình Thiên Đạo, cự tuyệt vô thượng vinh diệu của Tịch Diệt Đại Đạo?"
Trầm ngâm một chút, nam tử áo bào trắng khẳng định gật đầu: "Tuy ta giống như bị thiên địa chọn trúng, làm Chưởng Đạo giả Tịch Diệt Thiên Đạo, nhưng ta tin tưởng, đạo của mình là do mình tự chọn, do tâm quyết định, không phải Diệt Thế. Giống như Tình Đế chặt đứt tư tình, lĩnh ngộ tình căn thiên địa bị đứt thì thế gian đối với ta lại không còn màu sắc, ta cũng cảm giác không thấy bất luận tình yêu gì. Có thể vì vậy ta mới phát hiện, tình rất đáng ngưỡng mộ, cho nên ta quyết định, nghịch thiên mà đi, nhân định thắng thiên!"
"Tốt, ý ngươi đã quyết vậy thì không còn gì để nói. Đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau. Mâu thuẫn về đạo dù là huynh đệ cũng không thể thương lượng."
Thở dài một tiếng, trong mắt Thiên Đế đột nhiên phóng ra ánh sáng khiếp người, đạp bước, phóng về phía mọi người. "Thiên ý diệt thế, ta liền thay trời hành phạt nhóm Đế Quân Nhân đạo, biến mất đi, thế giới này không thuộc về các ngươi!"
Vèo vèo vèo!
Mấy vị Đế Quân nhìn thấy cùng nhau phi thân đối kháng, vẻ mặt mỗi người tràn ngập kiên định: "Mặc kệ Thiên ý như thế nào, Nhân đạo cũng chống lại đến cùng. Thiên Đế, muốn diệt thế trọng sinh, trước hết phải qua cửa của chúng ta!"
Rầm rầm rầm. . .
Từng tiếng bạo hưởng liên tiếp chấn động khiến thiên địa run rẩy không ngừng, sơn băng địa liệt. Thập Đế tranh phong ngay cả thiên địa cũng đều hoảng sợ, không dám khinh thường. Toàn bộ không gian đều xuất hiện hang động đen nhánh trong liên tiếp ba tháng, kéo dài mấy ngàn tỉ dặm, không có một ngọn cỏ.
Chờ khi tiếng nổ dừng lại, toàn bộ thiên địa đã không có nhật nguyệt tinh thần, chỉ có bóng đêm vô tận bao phủ nhân gian. Những vết nứt không gian chấn vỡ, không gian pháp tắc cũng không kịp tu bổ.
Kiếm Đế cùng các đế Nhân đạo, vết thương đã chồng chất, vô cùng suy yếu. Ngay cả nam tử áo bào trắng cũng nhịn không được quỳ rạp xuống đất, phun ra từng ngụm máu tươi.
Chỉ có một mình Thiên Đế, tuy cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trong ánh mắt lại không chút suy yếu, nhìn về phía mọi người tràn đầy kích động cùng khinh miệt.
"Xem ra thắng bại đã phân, quả nhiên Thiên ý như thế, Nhân đạo đều bị diệt, ha ha ha. . ."
Cười to một tiếng, trong mắt Thiên Đế phát lên mười một đạo vầng sáng vàng óng: "Tịnh thế!"
Vù!
Vòm trời đen nhánh chợt xuất hiện một tròng mắt màu vàng to lớn, tản ra năng lượng cực kì khủng bố. Mọi người thấy sắc mặt tái nhợt, Đồng Đế cười khổ nói: "Haizzz, kết quả vẫn là ý trời, chúng ta thua. . ."
Xoạt!
Một cỗ dao động vô hình bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như sóng xung kích xẹt qua thân thể mọi người, thân thể các Đế nhất thời phân ra từng mảnh, tiêu tán trong nhân gian, chỉ có từng đạo mây ngũ sắc, quấn lấy thần hồn bọn họ, không ngừng du đãng trên không trung, đau thương ngày thế gian hủy diệt.
Hô!
Bỗng nhiên, gió nhẹ xẹt qua, thần hồn mọi người còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thất thải hào quang đều hướng một phương hướng bay đi, bao phủ bên người nam tử áo bào trắng, bảo vệ hắn không để sức mạnh tịnh thế thương tổn. Thậm chí, trong cơ thể Kiếm Đế trọng thương cũng bay ra Đế cảnh Đại Đạo, đến bên cạnh hắn.
"Chuyện gì xảy ra?"
Mi mắt run lên, Thiên Đế kỳ quái nhìn về phía Kiếm Đế, nhưng Kiếm Đế cũng rất kỳ lạ lắc đầu: "Ta không biết, Đế đạo của ta dường như bị khống chế!"
"Đại ca!"
Lúc này, nam tử áo bào trắng lên tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: "Chúng ta đều sờ đến cánh cửa Vô Thượng cảnh, nhưng ta không có Đế cảnh Đại Đạo, thủy chung kém huynh một bậc. Nhưng thật may mắn, trước cửa Tiệt Diệt Thiên Đạo, ta lại ngộ được hai hàm nghĩa của tịch diệt. Thứ nhất là trước khi thế gian biến thành tu la địa ngục, diệt thế trọng sinh, để thế gian thanh bình; hai chính là Chưởng Đạo giả tọa hóa bản thân, cho thế gian một cơ hội nữa, mà ta vẫn luôn tin tưởng, thiên địa sinh ra ngàn vạn sinh linh, không thực sự tuyệt tình đến tận cùng!"
Tiếng nói kết thúc, toàn thân nam tử áo bào trắng tản mát ra hắc khí cuồn cuộn, không ngừng quấn quanh ăn mòn thân thể hắn, tiêu tán đến không còn.
Thế nhưng cửu đạo Đế cảnh Đại Đạo trong tay hắn đang không ngừng dung hợp, cuối cùng hình thành một bàn tay lớn bảy màu, bỗng nhiên đánh về phía thần đồng trên cửu thiên.