Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199: Tổng Lâu Chủ Hoa Vũ, Sở Khuynh Thành (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 199: Tổng lâu chủ Hoa Vũ, Sở Khuynh Thành (2)

Với dung nhan tuyệt thế kia, ngoại trừ Sở Khuynh Thành còn ai có được? Nhưng hắn lại không nghĩ ra thân phận thật sự của Sở Sở, khiến hắn cảm thấy có phải trí thông minh của mình bị giảm xuống không?

Thế nhưng bị giảm xuống lúc nào chứ? Chắc có lẽ thời khắc nhìn thấy chân dung của Sở Sở.

Trác Phàm cảm thán, cho dù bây giờ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, vẫn khiến hắn cảm thấy thanh thản, không ngờ nữ nhân này lại hấp dẫn hắn đến vậy, chuyện này trước kia hắn chưa từng tưởng tượng qua.

Hoàn toàn không có để ý đến ánh mắt khác biệt của hai người, Sở Khuynh Thành chỉ lẳng lặng xem thương thế của Tần Thải Thanh, trong tay lóe lên ánh sáng, một bình sứ xuất hiện.

Nhẹ nhàng mở nắp bình, mùi hương thơm ngát khiến ánh mắt hai người lóe lên tia nhìn tham lam.

Bồ Đề Ngọc Dịch!

"Sư tỷ, ta biết rõ ngươi chân thành với Hoa Vũ Lâu. Thật có lỗi, tổng lâu chủ như ta đã khiến ngươi chịu khổ rồi." Sở Khuynh Thành xốc lên một góc của mạng che mặt, nhỏ một giọt Bồ Đề Ngọc Dịch vào trong miệng Tần Thải Thanh.

Chỉ vẻn vẹn một giọt mà thôi, lại khiến toàn thân Tần Thải Thanh tách ra hào quang màu bích lục, sinh mệnh lực cường đại cuồn cuộn phát ra, khiến cỏ dại bên người nàng trong nháy mắt cao lên cỡ đầu người.

Mà độc khí trên tay nàng cũng đang không ngừng biến mất, chỉ trong chốc lát, đã lần nữa khôi phục bàn tay trắng nõn.

Tròng mắt co rụt lại, Trác Phàm và Nghiêm Tùng tham lam nuốt ngụm nước bọt, hai mắt chăm chú nhìn bình sứ kia.

Cho dù đây là lần thứ hai nhìn thấy Bồ Đề Ngọc Dịch, nhưng năng lượng sinh mệnh lực của nó cường đại vẫn khiến Trác Phàm kinh hãi.

Lại lãng phí một giọt, đáng tiếc!

Trong lòng Trác Phàm oán thầm, trong đầu đang suy nghĩ có nên đoạt bình này không, Nghiêm Tùng cũng có ý tưởng như hắn.

"Hắc hắc hắc, Bồ Đề Ngọc Dịch là linh dược thiên cổ, quả nhiên thần kỳ!"

Độc Thủ Dược Vương khẽ liếm môi nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: "Sở lâu chủ, chúng ta thương lượng đi? Hiện nay lão thái bà kia đã qua đời, toàn bộ Hoa Vũ Lâu do ngươi làm chủ. Không bằng ngươi đem chùm rể Bồ Đề giao cho lão phu, lão phu đem giải dược Thất Thải Vân La chưởng cho ngươi, nếu không Hoa Vũ Lâu các ngươi cũng không thể tiếp tục duy trì."

"Hừ, chùm rể Bồ Đề là căn cơ của Hoa Vũ Lâu. Không có nó, Dược Vương điện các ngươi hoành hành không kiêng kỵ, Hoa Vũ Lâu chúng ta cũng không còn chỗ đặt chân trong thất thế gia. Nghiêm Tùng, ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi, sẽ rơi vào bẫy của ngươi sao?" Sở Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hận ý rõ rệt. "Lại nói, mối thù của bà bà..."

"Ha ha ha, mấy lão bà không biết thời thế, bị chết cũng đáng đời. Sở lâu chủ, lão phu khuyên ngươi tuyệt đối đừng dẫm vào vết xe đổ của bọn họ." Độc Thủ Dược Vương cười lớn một tiếng, châm chọc nói.

Sở Khuynh Thành giận dữ, hai tay nắm chặt.

Lúc này, Thanh Hoa lâu chủ thở khẽ vài tiếng, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Nghiêm Tùng đối diện: "Khuynh thành, hắn đã bị ta đả thương, không có khả năng xuất ra Huyền giai vũ kỹ. Hiện tại hai người chúng ta hợp lực, nhất định có thể xử lý lão gia hỏa này."

"Thế nhưng sư tỷ, giải dược cho các vị lâu chủ..."

Trong mắt lóe lên vẻ đau xót, nhưng rất nhanh đã trở nên kiên quyết, Thanh Hoa lâu chủ thở dài, lạnh lùng nói: "Vì tương lai của Hoa Vũ Lâu, cho dù thập ngũ lâu chủ đều chết cũng sẽ không tiếc. Khuynh Thành, động thủ đi."

Trầm ngâm một chút, trong mắt Sở Khuynh Thành có chút do dự, Tần Thải Thanh thấy thế lập tức quát lớn: "Khuynh Thành, nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, về sau chúng ta không có cơ hội tốt để giết lão tặc này, càng không có hy vọng báo thù cho bà bà."

Bị một lời này làm cho bừng tỉnh, ánh mắt Sở Khuynh Thành càng trở nên băng lãnh.

"Tống Ngọc, ngươi tránh qua một bên, cẩn thận nếu không sẽ khiến ngươi bị thương." Sở Khuynh Thành lạnh lùng nói.

Trác Phàm cũng rất ngoan ngoãn, lập tức trốn qua một bên, đây chính là ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, hắn vừa xem náo nhiệt, lại thừa cơ ra tay. Giờ này khắc này, ba cao thủ Thiên Huyền sẽ không đề phòng một Đoán Cốt nhị trọng như hắn sẽ làm bậy.

Hắc hắc hắc, đánh đi đánh đi, tốt nhất đánh cái hai bên tổn hại, lão tử ở bên cạnh chờ nhặt sát đây.

Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên đường cong âm hiểm.

Con mắt khẽ híp lại, Độc Thủ Dược Vương nhìn ra ánh mắt quyết tuyệt của hai người, đưa tay đặt hồ lô bên hông, âm hiểm cười nói: "Sở lâu chủ, ngươi cần phải biết, động thủ lần nữa thì tuyệt đối đừng hối hận!"

"Hừ, không làm thịt lão quỷ như ngươi Sở Khuynh Thành ta mới hối hận cả đời."

Sở Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, đạp chân xuống bay về phía Nghiêm Tùng, Thanh Hoa lâu chủ theo sát. Ba vị cường giả Thiên Huyền chiến đấu, lấy hai địch một, Nghiêm Tùng lại không thể dùng Huyền giai vũ kỹ, đã rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng hắn cũng không bối rối, như có biện pháp, nắm lấy hồ lô trong tay, cũng không thấy nắm thật chặt.

Ầm.

Đột nhiên, một đạo tử lôi giữa trời đánh xuống, hai người Sở Khuynh Thành vọt tới trước nhất thời bị ngăn cản. Mày Độc Thủ Dược Vương cũng run lên, chậm rãi nghiêng nhìn về phía người tới...

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Bình Luận (0)
Comment