"
"Ừm, tiểu Kiệt nói rất đúng trọng tâm!" Long Cửu gật đầu tán thành, thế nhưng Long Quỳ lại bất mãn đến trước mặt Sở Khuynh Thành, oán hận nói: "Hừ, cái gì mà đúng trọng tâm, tiểu tử kia sao có thể so sánh với mấy người Khuynh Thành tỷ chứ!"
Đúng, không đúng trọng tâm chút nào, rõ ràng lão tử rất điệu thấp, đến Hoa Vũ thành nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không lộ diện, làm gì khoa trương như vậy chứ?
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Trác Phàm cũng rất không cam lòng bĩu môi, sát nhân không lưu danh, không phải lão tử điệu thấp đến vậy sao?
Thế nhưng hắn cũng không nghĩ xem vì sao đã không có lưu danh, mà từ đâu có xưng hào ác ma Trác Phàm, nổi danh toàn bộ Thiên Vũ đế quốc? Ngươi cho rằng tới bây giờ chưa từng lưu lại tên, nhưng ngươi giết U Quỷ Thất lại gióng trống khua chiêng, tất cả mọi người đều biết.
Hắn cho rằng mình không phách lối nhưng mỗi lần xuất thủ, mỗi một động tác, kỳ thật đều hung hăng càn quấy.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ của Long Quỳ, Sở Khuynh Thành lần nữa nhìn về phía Long Cửu, trong mắt lóe lên tia hi vọng: "Cửu thúc, thúc nói người tên Trác Phàm này thật sự có năng lực giết Độc Thủ Dược Vương sao?"
Trầm ngâm trong chốc lát, Long Cửu chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này lão phu không xác định, lão phu chỉ suy đoán, nếu như về sau Độc Thủ Dược Vương thật sự phải chết trong tay một người, người này hơn phân nửa là huynh đệ Trác Phàm này."
"Nghe Cửu thúc nói, vậy thật sự muốn gặp vị kỳ tài phi thường này một lần rồi." Con ngươi Sở Khuynh Thành đảo quanh, tinh quang chớp động, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó Sở Khuynh Thành an bài mấy người Long Cửu vào ở trong Hoa Vũ lầu. Trác Phàm muốn nhân cơ hội này chuồn mất, sau này sẽ tới khám phá Hoa Vũ Lâu nhưng lại bị Sở Khuynh Thành bắt lại, xách cổ như xách gà con, trở về tổng bộ Hoa Vũ Lâu.
Bóng đêm tĩnh lặng, trăng lên giữa trời, tất cả khách nhân đều đã nghỉ ngơi, chỉ có trong một căn phòng nhỏ vẫn sáng ánh đèn.
Ở nơi đó tụ tập năm người, Sở Khuynh Thành, Mẫu Đan lâu chủ, Thanh Hoa lâu chủ, Tiếu Đan Đan cùng Trác Phàm. Có thể nói, trong phòng hết bốn người là người của Hoa Vũ Lâu, chỉ có Trác Phàm là người ngoài.
Xong đời!
Trong lòng Trác Phàm thầm than, nếu lúc nữa động thủ, ba Thiên Huyền cường giả, hắn nhất thời sẽ không thoát thân được, đợi những Thiên Huyền cao thủ còn lại đến đông đủ, hắn cũng chẳng khác nào cá trong chậu.
Mà Mẫu Đan lâu chủ nhìn Trác Phàm, trong lòng hồ nghi, vì sao tổng lâu chủ lại mang một nam tử vào trong Hoa Vũ Lâu? Ánh mắt Tiếu Đan Đan kỳ quái, đánh giá Trác Phàm cả nửa ngày.
Hai lần gặp Trác Phàm thì cả hai lần này bị hắn hung hăng nhục nhã một phen nhưng không biết sao, nàng không hận nam nhân này nổi.
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy nam nhân à?" Trác Phàm bị Tiếu Đan Đan nhìn chằm chằm đến phiền, lớn tiếng gầm thét, Tiếu Đan Đan run lên, vô thức lui về sau một bước.
"Làm càn!"
Nhìn thấy đồ đệ mình bị hù dọa, Mẫu Đan lâu chủ bao che cho con, tính cách nóng nảy liền bộc phát, mắng to: "Tên nhà quê này từ đâu tới lại dám giương oai ở Hoa Vũ Lâu ta, không xem một chút đây là nơi nào sao?"
"Mặc kệ đây là nơi nào, ngươi cũng không thể để một tiểu nha đầu cưỡng hiếp một thiếu niên anh tuấn tiêu sái như ta được."
"Cưỡng…cưỡng hiếp?" Mẫu Đan lâu chủ sững sờ thốt lên.
Chỉ vào Tiếu Đan Đan, Trác Phàm ngẩng đầu, như chửi một người làm càn làm bậy: "Ngươi nhìn hai mắt của nàng ta xem, chẳng khác nào nhìn thấu ta, lão tử có mặc quần áo mà ngươi còn nhìn dâm đãng như vậy, không cưỡng hiếp thì là gì?"
Phi!
Ba vị lâu chủ nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là cưỡng hiếp, trên mặt trở nên ửng đỏ, Tiếu Đan Đan xấu hổ cả khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu.
Tiểu tử này nói chuyện thật thô tục, cái gì mà hiếp với không hiếp, ta chỉ nhìn ngươi bằng hai mắt, làm gì có ý nghĩ hạ lưu kia chứ?
Hai tay Tiếu Đan Đan nắm thật chặt góc áo, càng nghĩ càng ngượng, gương mặt càng lúc càng đỏ.
Sở Khuynh Thành giận dữ nhìn hắn trách cứ: "Tống Ngọc, không cho phép nói lời thô tục!"
"Vâng, sở Sở tỷ tỷ!"
Trác Phàm trước mặt Sở Khuynh Thành như đứa bé ngoan ngoãn, trong lòng của hắn hiểu rõ nơi này Sở Khuynh Thành lớn nhất, chỉ cần nịnh nọt nàng, thì không cần thiết động thủ nữa.
"Ồ, ngươi chính tên Tống Ngọc dám khi dễ đệ tử ta, ta có thể tìm được ngươi rồi !"
Thế nhưng sau khi Mẫu Đan lâu chủ biết thân phận của hắn, tính tình nóng nảy lần nữa nổi lên, nhưng Trác Phàm ỷ có Sở Khuynh Thành làm chỗ dựa, cũng không sợ chút nào, quát to: "Ta khi dễ thì thế nào? Ai bảo nàng ta khi dễ nữ nhân của ta, ngươi không biết đức hạnh của đồ đệ ngươi xấu đến dường nào sao?"
Miệng Mẫu Đan lâu chủ run rẩy, không phản bác được. Nàng đương nhiên biết thị phi ân oán trong đó, nhưng nàng vạn lần không nghĩ đến tiểu tử này lại làm càn làm bậy như thế, dám gan cả gan ở Hoa Vũ Lâu khiêu chiến với Mẫu Đan lâu chủ như nàng, không chừa chút mặt mũi.
Nàng đuối lý, chỉ cần hạ một bậc thang cho nàng xuống, nàng sẽ không truy cứu, nhưng bây giờ…
"Hay cho tên tiểu tử thối nhà ngươi, xem lão nương có đánh chết ngươi không?"
Nói xong, Mẫu Đan lâu chủ muốn động thủ, nhưng còn không đợi Sở Khuynh Thành ngăn cản, một bàn tay yếu ớt đã nắm chắc cánh tay của nàng. Quay đầu nhìn qua, nàng thật sự bất ngờ.
Bởi người nắm lấy tay nàng không ai khác mà chính là đồ đệ tốt Tiếu Đan Đan.
Giờ này khắc này, vẻ mặt Tiếu Đan Đan cầu khẩn, hiển nhiên là bảo nàng tha cho tên tiểu tử thúi này, trong lúc nhất thời, nàng không biết nên làm thế nào.
"Đồ đệ tốt của ta, không phải hắn nhục nhã ngươi nhiều lần sao, vì sao còn xin tha cho hắn?"
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.