”
“Ồ, ta chỉ đoán mò thôi, ha ha ha...” Trác Phàm gãi đầu, tiếp tục giả vờ ngây ngốc, trong lòng thở dài một hơi, xém chút là lộ rồi.
Hắn ngụy trang thành Tống Ngọc, vốn là người hành động theo cảm tính, làm sao tâm tư có thể kín đáo được? Nếu để cho các nàng nhìn thấy đại não xảo quyệt cùng thể phách cường tráng, không phải sẽ nhanh chóng liên tưởng đến hắn là Trác Phàm sao?
May mà mọi người cũng chỉ cảm thấy kỳ quái một chút, cũng không hoài nghi thân phận của hắn. Vẫn xem hắn là tiểu tử không rành thế sự, ngẫu nhiên thông minh một chút mà thôi.
“Sư tỷ, thật sự đã làm khó tỷ rồi.” Mẫu Đơn lâu chủ bước lên, giữ chặt tay Thanh Hoa lâu chủ, rơi lệ mà nói.
Tần Thái Thanh vỗ vỗ tay nàng, cười khẽ, không nói gì thêm. Hai nữ nhân này đều hy sinh vì Hoa Vũ Lâu, chỉ có thể chịu đựng một mình.
“Sư bá, vậy người đánh lén lão tặc này thành công sao?” Lúc này, Tiếu Đan Đan đột nhiên hỏi.
Không đợi người khác lên tiếng, Trác Phàm đã cười xùy ra tiếng nói: “Xin nhờ, bổn công tử là loại người lười dùng đầu óc suy nghĩ, không ngờ một còn có người lại hồ đồ còn hơn ta, nếu Thanh Hoa lâu chủ thành công thì đã sớm cùng tỷ muội các ngươi ăn mừng rồi, còn ở chỗ này khóc lóc nỉ non sao?”
Gương mặt đỏ lên, Tiếu Đan Đan nguýt hắn một cái, miệng há lớn nhưng không thể phản bác.
Mẫu Đơn lâu chủ cùng Thanh Hoa lâu chủ đang cảm động tỷ muội tình thâm, bị một câu nói của Trác Phàm mà cảm xúc biến mất trong nháy mắt, giọt nước mắt lăn dài trên má cũng khô ráo tự lúc nào.
“Xú tiểu tử, ngươi không nhìn bầu không khí nơi này rồi hãy nói à? Đúng là mồm chó thì không nhả ra được ngà voi, nước mắt lão nương chưa kịp chảy, đã tịt ngòi không ra nổi.” Mẫu Đơn lâu chủ tính tình nóng nảy, chửi ầm lên.
Nghe được lời này, tất cả mọi người che miệng cười rộ, chỉ có Trác Phàm trợn mắt không thèm quan tâm.
“Mẫu Đơn lâu chủ đừng trách móc làm gì, tiểu tử Tống Ngọc là người không biết giữ mồm giữ miệng!” Sở Khuynh Thành giận dữ trừng Trác Phàm, khuyên nhũ Mẫu Đơn lâu chủ, giống như đại tỷ tỷ, xin lỗi thay tiểu đệ không hiểu chuyện.
Loại không khí vi diệu này, Mẫu Đơn lâu chủ có thể cảm giác được, nàng biết Trác Phàm được tổng lâu chủ che chở, cũng không truy cứu nữa, nhưng trên mặt vẫn buồn bã: “Tổng lâu chủ, theo như sư tỷ vừa mới nói, Hoa Vũ Lâu chúng ta đang lâm vào tình thế khá nguy cơ, không biết tiếp đó chúng ta nên làm như thế nào?”
Trầm ngâm một chút, Sở Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, trong mắt chớp động ánh sáng thâm thúy: “Đối phó với Dược Vương Điện, chỉ dựa vào mấy người chúng ta e là không thể, nhất định phải mượn nhờ ngoại lực mới được!”
“Ngoại lực, ngươi định nói đến mấy đại thế gia?” Ánh mắt Thanh Hoa lâu chủ mở lớn, lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Xưa nay thất thế gia mỗi người một trận, ngay cả Cửu thúc có quan hệ rất tốt với chúng ta, gặp phải Độc Thủ Dược Vương cũng sợ đầu sợ đuôi, ai sẽ ra mặt cho chúng ta chứ?”
“Đúng đấy, nam nhân không đáng tin!” Mẫu Đơn lâu chủ như oán bị bị ném bỏ, oán hận nói.
Mắt Sở Khuynh Thành lóe lên ánh sáng cơ trí, nàng cười tự tin: “Có lẽ người khác thì không đáng tin, nhưng người đó nhất định sẽ giúp chúng ta!”
“Người nào?” Mọi người lên tiếng hỏi.
Nhếch miệng cười, Sở Khuynh Thành thản nhiên nói: “Đứng đầu thất gia!”
Nghe được lời này, ánh mắt mọi người sáng lên, dường như lại có thêm hy vọng, khẽ gật đầu. Chỉ có Trác Phàm khẽ cau mày, lẩm bẩm nói: “Đế Vương Môn!”
Trong thất thế gia ai cũng đều cao ngạo, chướng mắt nhau. Nhưng trong lòng tất cả mọi người công nhận gia tộc mạnh nhất, đứng đầu thất gia ngàn năm chính là Đế Vương Môn.
Nghe nói thực lực Đế Vương Môn cho dù so với một nhà nào trong thất thế gia, cũng cao hơn ba tầng.
Cho nên đơn đấu, không có thế gia nào có thể cùng so sánh được.
Nghĩ không ra Bách Đan Thịnh Hội lần này người của Đế Vương Môn cũng tới. Chỉ không biết người đến là ai, thực lực như thế nào, nếu đúng như lời đồn, thực lực cao hơn thế gia khác ba tầng, thì hắn càng phải cẩn thận.
Bây giờ cường giả tụ tập ở Hoa Vũ Thành, một khi Trác Phàm sơ sẩy, chỉ sợ vạn kiếp bất phục.
Bất đắc dĩ thở dài, Trác Phàm nắm chặt hai tay, nhất định phải hành động thật nhanh, cầm lấy Bồ Đề Ngọc Dịch, nếu càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm nhìn nhẫn trữ vật trên tay Sở Khuynh Thành.
Mà Sở Khuynh Thành cũng nhìn về phía Trác Phàm, như phát giác phiền não của hắn, cười khẽ nói: “Tống Ngọc, ngươi cũng đến ở trong Hoa Vũ Lâu đi.”
Trác Phàm sững sờ, nhưng trong lòng rất vui mừng, như vậy hắn sẽ dễ dàng hành sự hơn.
Chậm rãi đến trước mặt Trác Phàm, Sở Khuynh Thành có chút cưng chiều vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Đừng lo lắng, ta biết ngươi sợ Độc Thủ Dược Vương trả thù, nhưng ở trong Hoa Vũ Lâu, hắn sẽ không dám công khai giết người.”
Nói xong, Sở Khuynh Thành mang theo hai vị lâu chủ rời đi, trước khi đi, còn bảo Tiếu Đan Đan sắp xếp cho hắn một gian phòng trọ.
Trác Phàm ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, nhưng không nói ra một câu. Trong lúc hắn nghĩ nên làm thế nào để trộm Bồ Đề Ngọc Dịch của nàng, thậm chí đã nghĩ đến chuyện giết người đoạt thuốc.
Nhưng Sở Khuynh Thành lại vì hắn suy nghĩ, điều này khiến hắn chần chờ không biết có nên đoạt Bồ Đề Ngọc Dịch này không?
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.