Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208: Cô Lập (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 208: Cô lập (1)

Vật thông nhân tâm!

Nhìn bộ dạng vui mừng của Thôn Phệ Quỷ Nha, Trác Phàm nhếch miệng cười, trong lòng hiểu rõ Long Cửu đã nhận ra hắn. Danh xưng Cửu gia lần đầu tiên gặp mặt Long Cửu, Trác Phàm đã gọi như vậy.

Tuy nhiên rất nhiều người gọi Long Cửu hắn như Trác Phàm, nhưng lời lẽ kiêu ngạo của hắn Long Cửu nghe liền nhận ra.

Mọi người vẫn không hiểu rõ, hết nhìn Trác Phàm lại nhìn Long Cửu, nghi hoặc đầy bụng.

Một tiểu tử tam lưu gia tộc dám bất kính với trưởng lão Tiềm Long Các là điều kỳ lạ thứ nhất; trưởng lão Tiềm Long Các lại chẳng quan tâm, ngược lại còn có chút sợ hãi, cảm ơn, đây là điều kỳ lạ thứ hai.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai ngươi như có chút gì không hiểu rõ được đây là điều kỳ lạ thứ ba.

Hiện tượng kỳ quái này khiến tất cả mọi người trong lòng vô cùng nghi ngờ. Thế mà, còn không đợi bọn họ tiếp tục truy hỏi, tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên: “Hừ, Hoa Vũ Lâu đãi khách thật chu đáo, nhân vật thấp kém cũng có thể ngồi ở nơi này.”

Mọi người giật mình, theo tiếng kêu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào, Tạ Thiên Dương đã giận dữ đứng ở cửa ra vào, Kiếm Tùy Phong sau lưng cũng mặt mày xanh lét.

Yến hội thất thế gia mà loại Kiếm Hầu Phủ bọn họ ra ngoài, đây là điều sỉ nhục lớn.

Sở Khuynh Thành kinh hãi, vội vàng nhìn về phía hai người Trác Phàm quát lớn: “Ai bảo các ngươi ngồi ở đây, còn không mau lui ra!”

“Khuynh Thành, chẳng lẽ nàng quên, vừa rồi bổn công tử đã mời bọn họ ngồi vào sao?” Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vân cười nhạt một tiếng, nhìn Sở Khuynh Thành, lời nói lại chỉ thẳng vào Kiếm Hầu Phủ, “Bàn trống này không có ai ngồi, không phải quá lãng phí sao? Bổn công tử mời hai đệ tử ngồi vào cũng tốt hơn một số người chiếm hầm cầu mà không đi mạnh.”

“Hừ, Nhị công tử không muốn gặp Kiếm Hầu Phủ chúng ta, vậy chúng ta cũng không ở chỗ này chọc cho người ta ghét, cáo từ!” Tạ Thiên Dương phất ống tay áo, tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

Lần này, Kiếm Tùy Phong cũng không khuyên can, gương mặt lạnh lùng đuổi theo, việc quan hệ đến mặt mũi Kiếm Hầu Phủ, dù có đắc tội với với lục thế gia cũng tuyệt không thỏa hiệp.

Thấy tình cảnh này, Sở Khuynh Thành vô cùng khẩn trương.

Tuy Hoàng Phủ Thanh Vân nhằm vào Kiếm Hầu Phủ, nhưng Hoa Vũ Lâu làm chủ nhà, Tạ Thiên Dương bị khuất nhục trở về, chẳng phải Kiếm Hầu Phủ trút tức giận trên đầu Hoa Vũ Lâu nàng sao?

Đứng ở bước ngoặt nguy hiểm, Hoa Vũ Lâu đang muốn giao hảo với các thế gia tuyệt không thể đắc tội một thế gia nào.

“Tạ công tử dừng bước, lần này Hoa Vũ Lâu an bài không chu toàn, xin hãy tha lỗi! Bổn tọa nguyện vì Tạ công tử lại bày thêm một bàn, trước mặt xin tạ tội!” Sở Khuynh Thành quýnh lên, lớn tiếng nói.

Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương dừng lại, xoay người. Sở Khuynh Thành làm tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, có thể hạ thấp tư thái, tự mình xin lỗi, cũng đủ nể mặt Kiếm Hầu Phủ.

Theo lý thuyết, hắn không nên rứng rắn.

Thế nhưng vừa nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Hoàng Phủ Thanh Vân, Tạ Thiên Dương tức giận không có chỗ bung, cười lạnh nói: “Sở lâu chủ, ngài đã có tòa núi lớn Đế Vương Môn để dựa rồi, cần gì phải tự hạ thấp địa vị, nhận lỗi với Kiếm Hầu Phủ nho nhỏ như chúng ta, tại hạ không chịu nổi!”

Nói xong, Tạ Thiên Dương xoay người rời đi, không chút chần chờ.

Sở Khuynh Thành thở dài, vẻ mặt sầu khổ.

Giọng điệu nói móc của Tạ Thiên Dương, nàng có thể nghe không hiểu sao? Hiện tại Hoa Vũ Lâu bây giờ trong lúc nguy cấp, nàng chỉ có thể dựa vào Đế Vương Môn, vì vậy mà đối xử vắng vẻ với thế gia khác.

Nàng cũng không biết nàng chọn như thế là đúng hay sai, sâu trong lòng nàng cảm thấy Hoa Vũ Lâu càng ngày càng cô độc. Cho dù Long Cửu giao hảo với các nàng rất tốt, nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn không được thở dài.

Với tư cách là chủ nhân, lại không đảm bảo được thể diện của khách mời, khiến họ mất uy tín, sau này ai ủng hộ nàng nữa.

Hoàng Phủ Thanh Vân cười hài lòng, lơ đãng liếc nhìn Độc Thủ Dược Vương. Độc Thủ Dược Vương khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Trác Phàm nhìn rõ, thầm kêu không tốt. Tất cả mọi thứ rõ ràng đều là kế ly gián của Hoàng Phủ Thanh Vân, muốn cô lập Hoa Vũ Lâu.

Mà Hoa Vũ Lâu biến mất, kế tiếp cũng là Kiếm Hầu Phủ, Tiềm Long Các sẽ bị gặp sổ tiếp theo, sau đó nhất thống thế gia, Lạc gia bọn họ không tốt lại ra mặt.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Trác Phàm híp lại, đột nhiên hét lớn: “Tạ huynh đệ, chỗ này còn chỗ trống, nếu huynh không chê, ngồi với ta, cùng nhau tham gia yến tiệc thế nào?”

Hừ, một tiểu tam lưu cũng dám cùng lão tử xưng huynh gọi đệ, con mẹ nó ngươi cũng xứng à? Lão tử ngồi một bàn với ngươi, chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của thất thế gia.

Tạ Thiên Dương hừ lạnh, khẽ cắn môi để không thốt ra lời.

Mẹ nó, Hoa Vũ Lâu thật quá phận, thế mà để một nhân vật tam lưu dám hô to gọi nhỏ cùng bổn công tử.

Tạ Thiên Dương không quay đầu lại, Trác Phàm bất đắc dĩ sờ mũi, thở dài, rống to: “Tên hèn nhát, ngươi lại sợ ngồi cùng bàn với bổn công tử sao?”

Một tiếng này hắn dồn khí lực mãnh liệt, vang vọng vào tai tất cả mọi người.

Chỉ một thoáng, mọi người kinh ngạc đến ngẩn ra, cho dù Hoàng Phủ Thanh Vân cũng sững sờ hồi lâu, không có kịp phản ứng.

Con bà nó, tiểu tử này là kẻ ngu hay người điên, hắn thật có dũng khí!

Đầu tiên dùng lời nói uy hiếp Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, sau đó lại công nhiên gọi công tử Kiếm Hầu Phủ là kẻ hèn nhát, tiểu tử này không sợ chết sao?

Cho dù Cửu trưởng lão không ra tay với hắn, có lẽ cố kỵ đến vấn đề bối phận, lão đầu kia đại nhân đại lượng, không muốn trước mặt nhiều người như vậy xuất thủ giáo huấn vãn bối.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Bình Luận (0)
Comment