“Ngồi đi, không cần khẩn trương!”
Trên chiếc bàn vuông cũ kỹ đã bày đầy những món ngon do chính tay tổng lâu chủ tự mình làm, Sở Khuynh Thành vẫn mang mạng che mặt, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại không hề làm dáng, trông nàng như một tiểu tức phụ chiêu đãi những vị khách vậy.
Ba người Đổng Thiên Bá liếc nhìn nhau, cứng ngắc ngồi xuống. Mặc dù được sự cho phép của Sở Khuynh Thành, nhưng bọn họ vẫn căng thẳng muốn chết.
Ngược lại, Trác Phàm đã cùng Sở Khuynh Thành ở chung mấy ngày nên rất tự nhiên. Không những thoải mái cầm chén đũa lên, há miệng thì ăn, còn chuyện trò vui vẻ, như người một nhà thật sự.
Đổng Thiên Bá thấy tình cảnh này, hâm mộ nhìn về phía Trác Phàm. Vị huynh đệ này đến cùng đã tích bao nhiêu phúc khí ở kiếp trước, nên trong kiếp này mới lọt được vào mắt xanh của Hoa Vũ tổng lâu chủ Sở Khuynh Thành vậy.
Tiếu Đan Đan và Đổng Hiểu Uyển cũng nhìn hắn chăm chú, nhưng khi nhìn lại Sở Khuynh Thành, trong lòng lướt qua một tia chua xót.
So sánh với Sở Khuynh Thành tư thái khuynh quốc, các nàng đã sớm cúi đầu xuống, sự tự ti mặc cảm lan ra.
Mọi người trải qua môt ngày trong bầu không khí yên bình, đến khi màn đêm buông xuống, Sở Khuynh Thành thở dài, cười nhạt nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, cũng nên đến lúc phải ly biệt!”
“Ly biệt, ngày mai không phải là bách đan thịnh hội à, lúc này ly cái gì chứ?” Trác Phàm nhíu mày, nghi ngờ nói.
Sở Khuynh Thành thê lương lắc đầu, nàng kéo tay hắn, rồi nhìn về phía những người khác: “Các ngươi đi theo ta!”
Nói xong, nàng đi phía trước dẫn đường, những người còn lại vội vàng đuổi theo. Chỉ một lát sau, trên con đường nhỏ ở một chỗ vắng vẻ, một cỗ xe ngựa lọt vào tầm mắt của bọn họ.
Xe ngựa kia không phải của người khác, mà là chiếc xe ngựa Trác Phàm cướp tới từ chỗ của hai tỷ đệ Tống gia.
Mà xung quanh xe ngựa, có bốn bóng người, bốn trưởng lão tùy thân của Đổng Thiên Bá. Phía trước xe ngựa còn có hai người là hai vị lâu chủ Thanh Hoa và Mẫu Đơn.
Nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người không khỏi giật mình, đưa mắt nhìn nhau với vẻ nghi hoặc, trong lòng đều vô cùng khó hiểu.
“Đi đi!”
Sở Khuynh Thành chỉ vào xe ngựa kia, nhìn Trác Phàm nói: “Các ngươi rời khỏi nơi này ngay trong đêm, sau khi trở về lập tức cùng cả gia tộc ẩn nấp, may ra còn có một đường sống!”
“Chuyện... Chuyện gì xảy ra? Sở lâu chủ, tại sao ngài muốn đuổi chúng ta đi, chẳng lẽ chúng ta có chỗ nào đã đắc tội với quý lầu sao?” Đổng Thiên Bá khó hiểu sợ hãi nói ra, hắn ta đã bị dọa đến hai chân run rẩy.
Sở Khuynh Thành chậm rãi lắc đầu, trên mặt hiện vẻ áy náy: “Xin lỗi, không phải các ngươi sai, mà nguyên nhân do ta. Vốn không muốn liên luỵ đến các ngươi, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân lòng dạ hẹp hòi, ta sợ hắn sẽ ra tay với các ngươi.”
“Hoàng Phủ... Đế Vương Môn?” Đổng Thiên Bá bất giác hít sâu một hơi, dáng vẻ như sắp khóc: “Sao chuyện này lại dính dáng đến Đế Vương Môn, chúng ta chưa từng đắc tội qua bọn hắn mà?”
“Được rồi, Đổng gia các ngươi vẫn chưa bị diệt môn đâu, khóc tang cái gì?”
Trác Phàm nhịn chẳng đặng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn qua Sở Khuynh Thành nói: “Nàng muốn làm gì, tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ, có lẽ còn có đường xoay sở!”
Nàng lắc đầu cười nhẹ, hai tay như ngọc xoa lên gò má của Trác Phàm, nhìn hắn một cái thật sâu, rồi ôn nhu nói: “Ta biết mình đang làm gì, chỉ là có chút sự tình phải nhờ chàng giúp ta đi làm!”
Trác Phàm hơi nhướng mày, nhìn nàng nghi ngờ.
Sở Khuynh Thành chậm rãi đi đến trước mặt Tiếu Đan Đan, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, nàng cầm tay Tiếu Đan Đan, đặt vào tay Trác Phàm, cười nói: “Về sau nhờ chàng chiếu cố Đan Đan, có lẽ nàng là huyết mạch duy nhất của Hoa Vũ Lâu chúng ta.”
“Tổng lâu chủ!”
Tiếu Đan Đan quýnh lên, Trác Phàm cũng cực kỳ hoảng sợ, nhưng không đợi hắn mở miệng, Sở Khuynh Thành đã khoát khoát tay, ngăn cản hắn nói tiếp: “Đây là tâm nguyện cuối cùng của ta, chàng nhất định phải giúp ta hoàn thành.”
Nói xong, Sở Khuynh Thành lấy ra một cái nhẫn trữ vật, giao cho Tiếu Đan Đan, rồi dặn dò: “Đan Đan, cầm lấy nó cùng về nhà với Tống Ngọc, nhưng mà chỉ khi tới nơi, ngươi mới có thể nhìn đồ vật bên trong nó! Về sau, phải chiếu cố phu quân thật tốt, đừng tùy hứng nữa, biết không?”
Tiếu Đan Đan hai mắt ngấn lệ, nức nở gật đầu.
Mẫu Đơn lâu chủ nhìn vậy có chút không đành lòng, lớn tiếng nói: “Thời gian không còn sớm, đi nhanh đi, nếu những người kia phát hiện, các ngươi một người cũng không đi nổi!”
Đổng Thiên Bá nghe được lời này thì không hiểu lắm, nhưng cũng nghe ra nguy cơ bên trong, sau đó không nói hai lời, vội vàng lôi kéo muội muội lên xe ngựa.
Trác Phàm biết rõ, Sở Khuynh Thành muốn lưu lại cho Hoa Vũ Lâu một tia huyết mạch sau cùng. Dù trong lòng hắn sớm có tính toán nhưng cũng không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, vì vậy liền thuận theo ý muốn của Sở Khuynh Thành, kéo Tiếu Đan Đan, cưỡng ép kéo nàng ta lên xe ngựa.
Cùng lắm thì đợi hắn đem mọi người đi xa rồi hắn lại quay trở về.
Nhìn Tống Ngọc hành động quả quyết như thế, Mẫu Đơn lâu chủ trong lòng mơ hồ nổi lên một cơn tức giận, hét lớn: “Tống Ngọc, chiếu cố đồ đệ của ta cho tốt, nếu không lão nương sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Hừ, đồ đệ ngươi lớn như thế, tự mình biết chiếu cố bản thân đi.” Trác Phàm không thèm chịu trách nhiệm hét lớn một tiếng, sau đó hất roi ngựa lên, nghênh ngang rời đi.
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Mẫu Đơn lâu chủ tức giận giậm chân: “Hừ, ta nói nam nhân không có tên nào tốt. Nghe thấy phải chạy trốn lấy mạng, khốn kiếp, không nói hai lời đã vắt chân lên cổ mà chạy!”
“Sở Sở, ngươi đem danh tiết giao phó cho một tên nam nhân dạng này, có đáng giá không?” Thanh Hoa lâu chủ cũng vì Sở Khuynh Thành mà có chút không cam lòng, cau mày nói.
Nàng cười nhẹ lắc đầu, thản nhiên nói: “Bọn họ có thể an toàn rời khỏi nơi này không phải là hy vọng của chúng ta sao, còn có cái gì có thể nói chứ?”
Tuy nhiên nói thì nàng nói như thế, nhưng hai mắt vẫn hiện lên một chút lệ quang mất mác, hiển nhiên có hơi thất vọng với biểu hiện củaTrác Phàm khi ly biệt.
Cuối cùng cũng là sinh ly tử biệt, dù chàng chỉ biểu hiện ra một chút xíu không muốn cũng không uổng công chúng ta có một khoảng thời gian sống chung cùng nhau mà!
Tuy nhiên, họ đều không biết là suy nghĩ trong đầu của Trác Phàm và chuyện các nàng nghĩ căn bản không phải cùng một chuyện. Các nàng nghĩ là sinh ly tử biệt, còn Trác Phàm lại chỉ coi như mình đang làm nhân viên chuyển phát nhanh cho các nàng, đưa nha đầu Tiếu Đan Đan này an toàn rời đi là được.
Chỉ đưa một người rời đi mà thôi, lão tử cũng không phải không trở lại, sinh cái gì ly, tử cái gì biệt, quái lạ?
“Được rồi, quay về đi, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt đang chờ đấy!”
Sở Khuynh Thành hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình bị thất lạc, phất ống tay áo, bay về Hoa Vũ Lâu. Hai vị lâu chủ nhìn nhau, cũng đuổi theo ngay sau!
Một đêm trôi qua, sáng sớm, ánh ban mai lại hiện lên. Sở Khuynh Thành một mình đứng ở lầu các trong khuê phòng mình, nhìn qua phía tòa nhà to lớn ở đằng xa. Đó là địa điểm hôm nay Hoa Vũ Lâu tổ chức bách đan thịnh hội, cũng là chiến trường cuối cùng của các nàng.
“Sở Sở!”
Lúc này, Thanh Hoa lâu chủ lắc mình, đi đến bên cạnh Sở Khuynh Thành, gật đầu với nàng nói: “Mọi chuyện đều đã an bài xong, chỉ chờ lão tặc kia vào rọ.