Cương 127: Cao thủ tề tụ.
Mở đầu của bách đan thịnh hội dần dần diễn ra, đại biểu cạnh tranh đan của các nhà cũng tiến vào sân đấu đan. Trên đài của lầu hai và lầu ba lục tục ngồi đầy người.
Đế Vương Môn, U Minh Cốc, Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm được sắp xếp ngồi ở ghế khách quý sườn Tây, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn đài trưng bày kia ở bên dưới, nở nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
Mà hai người Tiềm Long Các, Kiếm Hầu Phủ đã từng trong thế chân vạc, giúp đỡ thế gia Hoa Vũ Lâu, thì được an bài ở ghế khách quý sườn đông. Long Cửu và Tạ Thiên Dương trông mong nhìn dòng người đông đúc ở dưới, duy chỉ không thấy bóng người Trác Phàm, không khỏi nhíu mày thật sâu.
Nếu tiểu tử này không đến, thì lấy ai đến đối phó Độc Thủ Dược Vương đây?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở phía dưới, các đại biểu tiến vào sân đấu đan càng ngày càng nhiều...
“Ơ, đây không phải Hoàng sư phụ à, ngươi cũng tới tham gia bách đan thịnh hội sao!”
“Đương nhiên rồi, người thường hướng đến chỗ cao, bách đan thịnh hội do ngự hạ bảy thế gia Hoa Vũ Lâu tổ chức, mấy chục năm cũng khó gặp được một lần a, ta há có thể không tới?”
“Ha ha ha... Cũng vậy, tại hạ chỉ hi vọng có thể nhờ vào đó mà nhất cử thành danh. Coi như không vào được Hoa Vũ Lâu, cũng có thể được một số thế gia nhất lưu nhìn trúng. A, đây không phải là Trương sư phụ sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”
“Hà, Trần sư phụ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”
Giữa sân thi đấu, cạnh tranh đan còn chưa bắt đầu, khắp nơi đã vang lên âm thanh hàn huyên của các luyện đan sư đang từ xa bái phỏng lẫn nhau. Đột nhiên, một vị lão giả tiên phong đạo cốt chậm rãi đi vào sân thi đấu, vuốt hai cọng ria mép nơi khóe miệng rồi lộ ra nụ cười tự tin.
Mà khi thấy người này, tất cả mọi người đều chợt dừng lại.
“Ngài... Ngài không phải thủ tịch luyện đan sư của Tây Môn gia ở Xương Bình thành, Lưu Nhất Chân, Lưu sư phụ sao. Tây Môn gia là nhất lưu thế gia, ngài cũng đã được tôn làm thủ tịch luyện đan sư, sao cũng tới đến?”
“Đúng vậy, ai không biết khả năng của ngài chứ? Một năm trước trong trận thi đấu đan ở đế đô, vinh dự lấy được vị trí thứ hai, chỉ vì thời gian hoàn thành đan dược muộn mất mấy giây, nên mới thua vị đệ tử thiên tài Nghiêm Phục kia của Dược Vương Điện. Với uy danh của ngài, sao còn đến tranh những thứ hư danh này cùng với thứ tiểu bối vô danh như chúng ta chứ?”
“Không sai, ngài cũng đã thành danh đại sư, đường đường luyện đan sư ngũ phẩm, không cần lại cùng những người như chúng ta cạnh tranh đâu, cho chúng ta một chút đường sống đi.”
...
Cả đám người mang khuôn mặt oán trách chờ đợi nhìn về phía Lưu Nhất thật. Nhưng ông ta lại cười nhẹ lắc đầu, một mặt lạnh nhạt, thậm chí như có chút hưởng thụ ai oán của mọi người: “Ha ha ha... Mặc dù lưu mỗ có chút danh tiếng trong giới luyện đan, nhưng sự học vô bờ bến. Lần này Lưu mỗ đến đây, chẳng qua là luận bàn một phen cùng chư vị đồng nghiệp, tuyệt đối không quan hệ đến chuyện danh lợi.”
Thôi đi, ngươi đang làm ra vẻ cho ta xem đấy phỏng, rõ ràng hướng về Hoa Vũ Lâu mà tới. Ai mà không biết, gia tộc Tây Môn dù tốt hơn nữa, cũng so ra kém với ngự hạ bảy thế gia cây to có thể dựa vào.
Tất cả mọi người liếc mắt khinh bỉ nhìn về phía ông ta, nhưng mà sâu trong lòng vẫn dè chừng kiêng kị.
Luyện đan thuật của Lưu Nhất Chân đặt ở toàn bộ Thiên Vũ, thì đó cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Có lão ở đó, tương đương với khả năng đoạt hạng nhất của bọn họ lại nhỏ đi rồi.
Nhất thời, tất cả ánh mắt cừu oán đều tập trung hết lên người ông ta, còn ông ta thì đắc ý ngễnh đầu, được dịp bày ra khí thế lão tử là đệ nhất thiên hạ!
“Các vị, mời yên lặng một chút!”
Lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang vọng bên tại mọi người, tiểu cô nương mặc y phục màu tím từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước đài trưng bày ở chính giữa sân, và nhìn về phía tất cả mọi người.
Chỉ một lát, giữa sân lập tức không còn một tiếng đông, tiếng ồn ào vừa rồi giống như huyễn ảnh tan biến vô ảnh vô tung.
Tiểu cô nương hài lòng gật đầu, thản nhiên nói: “Chào mọi người, hoan nghênh chư vị đại biểu của các thế gia tới tham gia bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu chúng ta, ta là bình phán* của thịnh hội cạnh đan lần này, Tiểu Nhã.”
*bình phán= trọng tài+chấm điểm+công bố= giám khảo
Bốp bốp bốp!
Vừa dứt lời, Tiểu Nhã vỗ tay cái cái. Theo tiếng vỗ tay rơi xuống, một hàng dài thiếu nữ thướt tha trong ánh mắt kỳ kị của mội người, nối đuôi nhau mà bước ra, sau đó mỗi một người đứng ở trên mấy ngàn đài luyện đan kia.
“Lần này cạnh tranh đan, mỗi vị cạnh đan giả đều sẽ do một vị đệ tử của Hoa Vũ Lâu chúng ta đi cùng, giám thị nhất cử nhất động toàn bộ hành trình của luyện đan giả, tuyệt sẽ không xuất hiện bất kỳ hành động gian lận nào.”
“Tốt, Hoa Vũ Lâu không hổ là ngự hạ thất gia, làm việc thật sự đại khí!” Tiểu Nhã lời còn chưa nói hết, Lưu Nhất Chân đã dẫn đầu dựng thẳng ngón tay cái lên, khen ngợi.
“Không sai, có mỹ làm bạn, luyện đan không mệt, bổn công tử ưa thích, ha ha ha...”
Đám người còn lại, cũng nhao nhao bày tỏ tán thưởng. Số lượng lớn như thế, bên người mấy ngàn luyện đan sư, có mấy ngàn đệ tử đi cùng, cái này cũng chỉ có ngự hạ thất gia mới có thể xuất ra đại trận giống vậy.
Tiểu Nhã khẽ gật đầu, đưa tay chỉ hai mươi cái đài ở phía trước khác hẳn mấy ngàn đài luyện đan khác, hai mươi đài này lớn hơn nhiều, nàng nói tiếp: “Người có đủ loại khác biệt, luyện đan sư càng như vậy. Hai mươi cái đài này chuẩn bị cho hai mươi luyện đan sư ưu tú nhất. Từ phải đến trái, là vị trí đứng đầu đến thứ hai mươi. Nếu ai có lòng tin đối với chính mình, mời đứng trên đài tương ứng.”
Nháy mắt, mọi người đều sửng sờ.
Trận đấu này lên đến mấy ngàn luyện đan sư, phần lớn đều có năng lực ngang nhau, ai biết ai mạnh hơn ai? Trừ số ít mấy người dị loại hạc giữa bầy gà, người nào có thể biết, bản thân xếp hàng thứ mấy trong những người này chứ?
Chỉ có Lưu Nhất Chân, vuốt hàng ria mép, trên mặt mang ý cười tự đắc: “Ha ha ha.