Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Tử Huyệt Của Trác Phàm (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 252: Tử huyệt của Trác Phàm (1)

"Quá tốt, chúng ta lại thắng."

Lầu trên sàn chính, Mẫu Đơn lâu chủ hưng phấn kêu lớn, nhìn về phía hai người Sở Khuynh Thành, các nàng cũng cười rạng rỡ. Tuy tên Tống Ngọc là giả, nhưng có kỹ thuật luyện đan lợi hại.

Nếu không phải hắn, chỉ sợ Độc Thủ Dược Vương đã sớm hát vang bài ca chiến thắng, đà này tiếp diễn Nghiêm Tùng sẽ không phải là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ.

Đổng Thiên Bá nhìn ba nữ nhân vui vẻ, chần chờ một chút, trịnh trọng nói: "Sở lâu chủ, tha thứ tại hạ mạo muội. Tại hạ đã hoàn toàn có thể xác định, người kia tuyệt không phải là hiền đệ Tống Ngọc. Thực không dám giấu giếm, ta cùng Tống Ngọc hiền đệ chính là huynh đệ đồng hao, làm sao hắn có thân thể đồng tử được chứ?"

"Hắn có phải Tống Ngọc hay không thì có quan hệ gì?"

Ba người Sở Khuynh Thành còn chưa mở miệng, Tiếu Đan Đan đã vội vã nhảy ra, kiên trì nói: "Không cần biết hắn là ai, đều là phu quân của bản cô nương."

Ba người Sở Khuynh Thành liếc nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu.

Sở Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đổng Thiên Bá, có lẽ vừa rồi ngươi bị sát ý trong mắt hắn dọa sợ mới không nghe chúng ta nói chuyện. Thực ra Tạ công tử đã sớm nói rõ, người kia là bằng hữu hắn cũng không phải là Tống Ngọc."

"Đã như vậy, vậy hiền đệ Tống Ngọc của ta đâu?"

"Còn cần phải hỏi sao, chắc chắn bị hắn làm thịt rồi. Nếu không, sao hắn không cố kỵ mà giả mạo tiểu tử kia chạy đến đây?" Lúc này, Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, vỗ vỗ bả vai Đổng Thiên Bá nhìn về phía Sở Khuynh Thành, vẻ mặt kính nể nói: "Đại tẩu đúng thật có thuật trị chồng, về sau tiểu tử kia nhờ tẩu khống chế, nhưng tuyệt đối đừng thả hắn ra ngoài hại người, nhất là tiểu đệ."

Gương mặt Sở Khuynh Thành đỏ ứng, cáu giận nói: "Tạ công tử, ngươi. . . ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

"Không có gì, ta chỉ nói sự thật thôi."Tạ Thiên Dương chân thành nói, "Tiểu tử kia là người có thù tát báo, bụng dạ hẹp hòi. Người khác đánh hắn một quyền, hắn chặt người ta mười đao. Nhưng tẩu chỉ dùng một câu, tiểu tử kia từ bỏ ngay không cần suy nghĩ, có thể thấy được đại tẩu trong lòng hắn có phân lượng thế nào. Cũng chỉ có tẩu mới có thể khiến hắn về sau giảm bớt sát nghiệt, đối huynh đệ như ta cũng tốt hơn một chút."

Gương mặt Sở Khuynh Thành càng thêm đỏ, nhăn nhó gật đầu nhưng trong lòng có dòng nước ngọt ngào chảy qua.

"Hắn đáng sợ như thế sao?" Sở Khuynh Thành trầm ngâm một chút nhìn về phía Tạ Thiên Dương hỏi.

Tạ Thiên Dương quay đầu nhìn mấy người Long Cửu, gật đầu với bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập kiêng kị thật sâu.

Sở Khuynh Thành cười hài lòng.

Nếu người đáng sợ như vậy nguyện ý vì nàng mà thay đổi, như vậy trong lòng đối với nàng hẳn là thật!

"Phu quân lý tưởng của ta giống như Khuynh Thiên vậy, nguyện ý dùng hết tánh mạng dốc toàn lực vì ta, xem ra hôm nay ta đã tìm được. . ."

Sở Khuynh Thành thầm nghĩ trong lòng, nhìn về phía Trác Phàm sớm đã không dịu dàng đơn thuần mà còn rất nhiều tình cảm.

Ầm.

Ghế khách quý phía đông, một chưởng Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên đập xuống bàn đá bên cạnh. Vốn bàn đá đã rạn nứt hết thẩy, lần này triệt để vỡ nát.

Mọi người bên cạnh cả kinh, thân thể run lên không tự chủ lui về phía sau một bước.

"Vòng thứ hai cạnh tranh đan, lại thua! Mà lần thua này Nghiêm lão tự nhận tâm phục khẩu phục. Các ngươi nói xem, hắn còn cơ hội, quang minh chính đại cầm lấy Bồ Đề Tu Căn, đối đầu cùng tiểu tử kia sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, không dám phát ra tiếng vang. Ánh mắt Lâm Tử Thiên đảo quanh, trong lòng cảm thấy đây là cơ hội tốt để vuốt mông ngựa.

Sau đó bước lên phía trước, khuyên: "Nhị công tử đừng nóng vội, Nghiêm trưởng lão được xưng là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương. Chỉ nhất thời lơ là sơ suất, thua một hai vòng cũng không có gì đáng ngại. Tin tưởng lão nhân gia nhất định sẽ có đối sách."

Lâm Tử Thiên nói câu này y hệt ngũ trưởng lão U Minh Cốc. Hết thẩy thành bại vinh nhục, đều đẩy lên người Nghiêm Tùng, bản thân không liên can.

Đáng tiếc mỗi thời mỗi khác.

Hoàng Phủ Thanh nhíu mày, đè xuống tức giận trong lòng, cười lạnh: "Ồ? Xem ra Lâm trưởng lão rất xem trọng Nghiêm trưởng lão, như vậy nếu hắn bại, bổn công tử sẽ hỏi tội ngươi."

"Được…, hả?"

Chỉ một thoáng, Lâm Tử Thiên trợn mắt kinh ngạc, sao thái độ của ngươi đối với ngũ trưởng lão hoàn toàn khác biệt với ta thế?

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Mà ngũ trưởng lão lúc này đã nhịn không được cười mỉa mai.

Lâm Tử Thiên thật sự là một tên cặn bã, nhưng thời gian nịnh hót của hắn ta không tốt lắm, nói y hệt lời của lão phu, không có ý gì mới, đã rơi xuống hạ phong, vuốt mông ngựa cũng làm không tốt.

Lúc trước Hoàng Phủ Thanh Vân xem trọng Nghiêm Tùng lão nhi, ngươi tận lực tôn sùng lão gia hỏa kia, đương nhiên được hắn yêu thích. Nhưng bây giờ, lão nhi kia đã thua hai lần, Hoàng Phủ Thanh Vân đang tức giận hắn hành sự bất lực, ngươi còn tỏ ra sùng bái làm gì, chẳng khác nào chạm vào quả pháo.

Hắc hắc hắc. . . Vỗ mông ngựa cũng là kỹ thuật sống, ngươi chỉ là tên cặn bã, còn phải luyện nhiều một chút.

Trong lòng ngũ trưởng lão cười sảng khoái, Lâm Tử Thiên cũng gấp muốn khóc lên.

Thật không may, ta lại dính vào.

Bình Luận (0)
Comment