Người tu luyện sao có thể nhiễm phong hàn được chứ?
Sau Tụ Khí cảnh thì bách bệnh không thể xâm nhập, huống chi, hiện tại ngài đã có tu vi Đoán Cốt cảnh.
Nếu ngài muốn báo thù hắn thì cứ trực tiếp trả thù, không ai ngăn cản ngài. Nhưng ngài cũng phải tìm lý do chính đáng một chút, tránh người ta nhìn mình như kẻ ngu ngốc.
Điểm này tất cả mọi người có mặt đã nhìn ra, càng đừng đề cập đến nạn nhân của vụ này, Trác Phàm chủ yếu nhằm vào Độc Thủ Dược Vương.
Thân thể Độc Thủ Dược Vương run rẩy, hiển nhiên bị tức đến phát điên.
Chỉ trong chớp mắt thôi là luyện chế linh đan ngũ phẩm thành công, thế nhưng trong ngàn cân treo sợ tóc, tiểu tử Trác Phàm này lại âm hắn một chiêu, khiến mọi cố gắng của hắn trở nên uổng phí.
Chuyện này giống như việc hắn tìm kiếm kho báu suốt năm mươi năm, rốt cuộc cũng tìm được, khi hắn chuẩn bị lấy nó, đột nhiên bị một búa của người ta đánh thành bùn nhão.
Loại thống khổ đau tận tim gan, thậm chí khiến trong lòng hắn run rẩy khóc lóc.
"Xú tiểu tử, hôm nay lão phu nhất định phải làm thịt ngươi!"
Độc Thủ Dược Vương run rẩy mà nói, mọi người đều có thể thấy được, hắn đang cố gắng áp chế tức giận trong lòng, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn không áp xuống, hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân phóng xuất ra, làm cho hỏa diễm các Luyện Đan Sư bắt đầu lay động.
Hô!
Mang theo uy áp mạnh mẽ, một chưởng của Độc Thủ Dược Vương đánh tới đỉnh đầu Trác Phàm. Thế nhưng Trác Phàm lại không sợ chút nào, vẫn dương dương tự đắc đứng tại chỗ.
Vèo.
Một đường tơ lụa màu trắng bay múa mà xuống, trong nháy mắt quấn lên một chưởng của Độc Thủ Dược Vương. Bóng dáng Sở Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trác Phàm, tơ lụa trong tay kéo một cái, khiến chưởng lực dời qua một bên.
"Nghiêm trưởng lão, nơi này là Bách Đan Thịnh Hội Hoa Vũ Lâu, nếu ngươi muốn gây chuyện, mời lập tức rời khỏi nơi này!" Sở Khuynh Thành trợn mắt nhìn, hét lớn lên tiếng.
Độc Thủ Dược Vương cắn môi nhìn Trác Phàm được Sở Khuynh Thành che chở, biết xuất thủ cũng không chiếm được tiện nghi, liền chỉ Trác Phàm nổi giận nói: "Sở lâu chủ, cũng không phải lão phu muốn quấy rối, mà chính tiểu tử này phá quy củ, nhiễu loạn lão phu luyện đan trước."
"Ta làm gì mà nhiễu loạn?" Trác Phàm nhíu mày, có đánh chết cũng không thừa nhận.
Độc Thủ Dược Vương hừ lạnh một tiếng chỉ chỉ tất cả mọi người, quát lớn: "Mọi người nơi này đều tận mắt nhìn thấy, linh đan ngũ phẩm ta sắp luyện thành, vì ngươi hắt hơi mà bị thất bại trong gang tấc."
"À. . . Ngoài ý muốn!" Trác Phàm trầm ngâm một chút, cười khẽ nói, "Ai da, không phải ta mới vừa nói rồi sao, gần đây ta bị nhiễm phong hàn. . ."
"Nớt thả rắm đi, có cao thủ Đoán Cốt cảnh nào bị nhiễm phong hàn sao?"
"Ngươi mới đánh rắm, ngươi cho phép thất phẩm Luyện Đan Sư tràn đan dịch ra, nhưng không cho phép lão tử bị nhiễm phong hàn à" Trác Phàm đối chọi gay gắt, không nhường chút nào.
Độc Thủ Dược Vương lúng túng nửa ngày, rốt cuộc không nói ra nửa câu.
Thì ra tiểu tử này cũng giống lão phu, có điều cao thủ Đoán Cốt cảnh không thể nhiễm phong hàn, giống như thất phẩm Luyện Đan Sư lúc chế thuốc không thể tràn dược dịch ra được.
Lúc trước hắn lấy chuyện này làm cớ, cho nên tiểu tử kia cũng lấy cớ đánh trả.
Nghĩ tới đây, Độc Thủ Dược Vương hận không thể rút mồm to của mình lại, nếu lúc trước động não một chút, nghĩ ra một lý do đường hoàng thì cũng không thê thảm đến thế này, thậm chí nửa chữ cũng không nói ra nổi.
Hít ba bốn hơi thật sâu, Độc Thủ Dược Vương mới miễn cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, song đồng phát ra lục quang xanh thẳm, hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, tiểu tử, ngươi thật to gan. Nước mũi ngươi phun ra cũng quá chuẩn đi, vừa vặn làm mồi lửa, đúng thời điểm dung hợp vào đan thể. Nếu không phải ngươi cũng không có khả năng phun nước mũi vào khe hở đan thể, khiến linh đan dưới liệt diễm nung khô không có cách nào dung hợp, mới nổ tung."
"Ha ha ha. . . Không hổ là kỳ tài luyện đan, ngay cả hắt xì hơi cũng chuẩn như vậy, lão phu thật sự bội phục, bội phục. . ." Ánh mắt Độc Thủ Dược Vương sát ý dạt dào, hàm răng nghiến nát, lời nói mỉa mai, mọi người đều nghe được.
Nhưng Trác Phàm vẫn chẳng hề để ý, khoát tay, cười nói: "Đâu có đâu có, có lẽ bởi vì chúng ta đều là cao thủ luyện đan số một số hai, cho nên có một loại ăn ý nào đó. Ngươi nói xem, ngươi là Độc Thủ Dược Vương, ta là Nhất Đan Khuynh Thiên, lúc ngươi luyện đan có thể khiến dược dịch tràn ra, ta cũng ngẫu nhiên bị. . ."
"Mẹ nó, ngươi lại nói ngẫu nhiên cảm giác phong hàn à." Thế mà, Trác Phàm còn chưa nói xong, Độc Thủ Dược Vương đã cường thế đánh gãy, giận dữ hét, "Lão phu. . . Không thích nghe!"
Nói xong, liền quay người trở lại ghế của chính mình, bắt đầu chuẩn bị luyện đan lần nữa.
Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến!
Mà Sở Khuynh Thành nhìn thấy Độc Thủ Dược Vương yên ổn trở về, cũng không trở mặt, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Dù sao, hiện tại chiến lực toàn bộ Hoa Vũ Lâu đều nằm trong tay lão gia hỏa kia, còn có Đế Vương Môn cùng thế gia chống đỡ, một khi vạch mặt, các nàng tất bại.
May mà hắn còn sợ mất mặt, sợ người đời biết Dược Vương Điện bọn họ vô sỉ, mới không muốn làm lớn chuyện, nếu không. . .
Nghĩ tới đây, Sở Khuynh Thành nhìn về phía Trác Phàm bên cạnh, hai mắt chớp động, nhỏ giọng nói khẽ: "Phu quân, có thể nói cho ta biết, đến tột cùng ngươi là ai không?"
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.