“Tống đại sư, ngài… Ngài đây là…”
Tiểu Nhã khẽ mấp máy môi hồng nhìn về phía Trác Phàm. Tuy rằng biến rõ hắn muốn làm gì lại không thể nói thẳng. Dù sao qua ba vòng cạnh trah đan, Trác Phàm đã từ một người không có tiếng tăm gì biến thành luyện đan địa sư đệ nhất được nơi này công nhận nên cũng cần cho hắn chút thể diện.
Thế nhưng mà coi như ngươi có là luyện đan sư đệ nhất thiên hạ thì tại Bách Đan thịnh hội cũng phải tuân thủ quy tắc, không thể ngang nhiên làm trái được.
Tiểu Nhã cực kỳ lúng túng nhìn Trác Phàm, cảm giác đối mặt với vị đại sư kỳ hoa này làm cũng không được mà không làm cũng không được. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Trác Phàm hơi dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhã, nhíu mày hỏi: “Không phải ngươi nói những dược liệu này cho chúng ta à, lại làm sao?”
“Tống đại sư, nhất định là lúc nãy ngài chưa nghe rõ những gì ta vừa nói, có một chút hiểu lần.” Tiểu Nhã vội vàng mỉm cười, giải thích nói: “Ta vừa mới nói là những dược liệu này là để bù cho những đại sư thiếu khuyết dược tài trong tay…”
“Đúng rồi, ta thiếu tất cả nha!”
Thế mà Tiểu Nha còn chưa nói xong, Trác Phàm đã mạnh mẽ ngắt lời, tiếp tục lấy thêm một tủ dược tài cho vào trong nhẫn giới chỉ.
Mọi người thấy tình cảnh này đều ngây ngốc, cái này mà cũng được sao. Lúc này mấy luyện đan sư kia cũng có chút rục rịch, biết vậy lúc nãy lấy nhiều thêm một chút.
“A, chủ trì! Nếu như Tống đại sư nói những lời như vậy cũng được thì có phải lão phu cũng có thể lại đi lấy…” Lưu Nhất Chân liếm bờ môi khô khốc, lo lắng nhìn Trác Phàm, sau đó lại liếc nhìn về phía Tiểu Nhã nói.
Nếu mà không tranh thủ thời gian thì tiểu tử này sẽ đem dược tài lấy con mẹ nó sạch.
Tuy hắn là luyện đan sư của một thế gia nhất lưu nhưng bàn về số lượng và chất lượng dược tài Trung phẩm trong tay cũng không có nhiều.
Tiểu Nhã mạnh mẽ lườm nguýt hắn một cái, hơi giận nói: “Lưu đại sư ngươi cũng không cần lại thêm phiền. Chẳng lẽ những dược liệu này ngươi đều có thể luyện hết tại trận này sao?”
Lưu Nhất Chân vừa muốn xuông lên phía trước, thân thể không khỏi trì trệ cười xòa một tiếng, lại bất đắc dĩ lắc đầu lui về.
Những dược liệu này nhiều như vậy, ai có thể một lần luyện hết? Mẫu chốt nhất là hắn không đắc tội nổi với Hoa Vũ Lâu!
Nếu không phải vậy thì lấy thêm một chút cũng không sao.
Nghĩ đến đây, Lưu Nhất Chân bày ra vè mặt sùng bái nhìn Trác Phàm đang thu thập từng tủ dược tài giống như dọn nhà vào nhẫn giới chỉ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Thật không biết thiếu niên này ở tông môn nào hoặc là công tử ở đại gia tộc nào. Làm gì có chỗ nào giống với tiểu tử thế gia tam lưu. Nếu không cũng không có khả năng ăn cướp của Hoa Vũ Lâu trắng trợn như vậy.
“Tống đại sư, ngươi cần hiểu rõ, chỗ dược liệu ngươi cầm này đều cần phâỉ luyện chế hoàn thành tại chỗ. Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!” Lần này Tiểu Nhã thật sự có chút phẫn nộ, khẩu khí cũng trở nên mạnh mẽ.
Động tác lấy thuốc của Trác Phàm không khỏi dừng lại chút, nhìn về phía những dược liệu này trong lòng cười thầm.
Những dược liệu này theo phẩm chất từ nhất phẩm đến bát phẩm nhiều như thế làm sao có thể luyện chế hết trong một lần? Muốn luyện xong tối thiểu cung phải mấy ngàn khỏa đan dược. Nhưng mà vậy thì sao?
Đợt này là chung kết Đan Vương, hắn chiếm lấy vô địch. Sau khi cầm về Bồ Đề Tu Căn phủi mông liền đi. Hoa Vũ Lâu này làm sao có thể quản bắt được hắn?
Cho nên đối với hắn mà nói, hiện tại bảo bối ở ngay trước mặt có bao nhiêu hắn muốn lấy bấy nhiêu. ù sao về sau cũng sẽ vạch mặt, ngu gì không cầm!
Trác Phàm chậm rãi quay đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng, thản nhiên nói: “Làm sao ngươi biết ta sẽ không thể luyện hết? Một lát nữa ta nhất định sẽ luyện xong toàn bộ.”
Trác Phàm nói xong lại tiếp tục không biết xấu hổ cướp bóc dược tài ở trên đài.
Tiểu Nhã nhìn tình hình này dường như sắp khóc. Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng thấy đại sư mất mặt mũi như thế.
Tại chỗ luyện chế mấy chục ngàn khỏa đan dược làm sao có thể? Đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn!
Mọi người dưới đài nhìn đến vị có luyện đan thuật che lại cả Độc Thủ Dược Vương luyện đan đại sư này đang ở trên đài lấy từng tủ dược tài đã sớm cả kinh không nói nên lời.
Vị đại sư này thật có gan, đến cả Hoa Vũ Lâu cũng dám chiếm tiện nghi.
Thế nhưng cho dù là vậy, hiện tại không thể nói hắn một chút nào. Ai bảo Hoa Vũ Lâu tự mình nói có thể cho bọn họ tự do lựa chọn dược tài. Người ta có thể luyện chế 10 ngàn khỏa đan, ngươi có thể làm thế nào?
Tuy điều đó không có khả năng nhưng ngươi cũng chỉ có thể thu được về tính sổ sau.
Hiện tại Trác Phàm vẫn lấy như cũ nhưng cũng không ai xen vào hắn.
Tiểu Nhã và những nguời khác chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ chờ Trác Phàm đem vô số dược tài trân quý cất vào trong giới chỉ.
Bỗng nhiên Trác Phàm dừng động tác. Tiễu Nhã thấy vậy không kìm được vui mừng, tiến về phía trước cười nói: “Tống đại sư, ngài chuẩn bị xong rồi sao? Vậy thì nhanh trở lại ghế ngồi, bắt đầu cạnh tranh đan. Tất cả mọi người đang chờ ngươi đấy.”
Trác Phàm quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhã, đầu mi hơi nhăn, đem nhẫn giới chỉ trên tay lắc lắc trước mặt Tiểu Nhã nói: “Nhẫn giới chỉ của ta đã đầy, ngươi có thể cho ta một cái nhẫn giới chỉ khác không?”
Tiểu Nhã không khỏi lảo đảo suýt ngã xuống. Tất cả mọi người cũng bày vẻ mặt bị tát mạnh một cái.
Vị Tống đại sư này thật sự là quá vô sỉ đi!
“Không có, Hoa Vũ Lâu chúng ta không cung cấp nhẫn giới chỉ.” Tiểu Nhã dường như là hét lên, tức giận đến mức muốn nổ phổi.
Trác Phàm liếc nàng một cái, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, bĩu môi, hừ nhẹ nói: “Còn bày đặt bảy thế gia ngự hạ đây. Hẹp hòi!”
Ực một tiếng, Tiểu Nhã suýt chút phun một ngụm máu ra ngoài, may mắn đến cổ họng lại nuốt về.