Người trước kia, thật không phải là ta. . .
Một phút sau, hai người tới trước môn đình Tiềm Long các, hai thủ vệ đứng canh cổng vẫn là hai người kia. Chỉ là lần này, khi hai người vừa thấy được Trác Phàm, liền cung kính khom lưng hành lễ.
"Khách quý, mời vào trong."
"Thế nào, không cần thông báo sao?" Trác Phàm cười tà nói.
Người thủ vệ cười ngây ngô, biết Trác Phàm còn nhớ thù, vội vàng bồi lễ nói: "Lúc trước là chúng ta có mắt như mù, không biết ngài là khách hàng lớn, xin được thứ tội."
"Hừ, mắt chó coi thường người khác!" Trác Phàm xùy cười, rồi mang Bàng Thống Lĩnh vênh váo tự đắc đi vào trong, hai thủ vệ vẫn cung kính khom người, rõ ràng hận muốn chết, nhưng vẫn cứ phải nở nụ cười ><.
Vào đại môn, hai người Trác Phàm liền gặp Long Quỳ, nhưng không được lấy lễ để tiếp đón như lần trước, lần này Long Quỳ gặp bọn họ, lại giận hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác ><.
"Ây. . . Chúng ta có chỗ nào đắc tội nàng sao?" Bàng Thống Lĩnh giật mình, không hiểu quay sang hỏi Trác Phàm.
Trác Phàm chỉ cười nhạt.
"Long Quỳ tiểu thư, Tiềm Long các đãi khách như thế sao?"
"Hừ, các ngươi mà cũng là khách nhân?" Long Quỳ trợn mắt nói, "Tính kế chúng ta, còn dám tự nhận là khách nhân của chúng ta sao?"
Trác Phàm sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Đúng là con gái, vẫn còn quá non!"
Trác Phàm nói rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng, nhất là cái giọng điệu khinh thường đó, hoàn toàn bị Long Quỳ cảm nhận được. Nàng trong gia tộc chính là viên Minh Châu được các bé nam thèm muốn :3, chưa bao giờ bị người khác khinh thị như thế, lại còn là người đồng lứa.
"Trác Phàm, ngươi nói ai non nớt?"
"Chính là ngươi, Long Quỳ tiểu thư!" Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói, "Dù trong chuyện làm ăn, hay quan hệ giữa là Thất thế gia, đều phải tính toán lợi ích. Nếu bị tính toán, thì thẹn quá hoá giận, thế thì còn muốn sinh tồn như nào? So ra, vị bằng hữu tên Long Kiệt kia trưởng thành hơn ngươi nhiều. Hắn biết hắn bị ta tính kế, nên không nói thêm gì liền dứt khoát quay người rời đi. Trong mắt của ta, biết nhận thua cũng là một loại thực lực. Chí ít lần sau ta muốn tính kế hắn, sẽ không dễ dàng như vậy."
Long Quỳ không khỏi sững sờ, cái kiểu tư duy của Trác Phàm thật kỳ lạ, nàng chưa bao giờ được nghe.
Nàng được gia chủ điều đến để học tập theo Long Cửu, tại chủ gia, các trưởng lão đều nói nàng thiên phú dị bẩm, nhưng lại không đủ ủy thác trách nhiệm. Lúc tới đây, Long Cửu cũng nói lời này, nhưng mà Long Kiệt thiên phú không bằng nàng lại được Long Cửu tín nhiệm hơn.
Nàng không rõ vì sao, nhưng bây giờ có vẻ nàng đã hiểu ra vài điều. . .
"Ái hận tình cừu không giúp được ngươi, lợi ích mới là quan trọng nhất. Chúng ta để xuống tư oán, trao đổi lại chứ? Thuận tiện cũng có thể chứng minh thiên phú của ngươi."
Long Quỳ suy nghĩ một hồi, rồi gật gật đầu.
Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên: "Trác Phàm tiên sinh, để lão phu nói chuyện với ngươi đi."
Ba người quay đầu nhìn lại, thấy Long Cửu, Long Kiệt đi tới. Long Kiệt nhìn thấy Trác Phàm, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ. Hôm qua, hắn rõ ràng nhìn thấy Trác Phàm tự bạo tâm mạch, nhưng bây giờ lại như một người không có chuyện gì, thậm chí ngay cả thương thế đều không có, hô hấp vẫn cứ đều đều, khí thế còn sung túc hơn cả hôm qua.
Chẳng lẽ, trong vòng một đêm hắn đã chữa khỏi thương tổn, làm sao có thể?
Không để ý ánh mắt Long Kiệt, Trác Phàm cười nói: "Cửu gia, không cho người trẻ tuổi một cơ hội sao?"
Long Cửu lắc đầu, cười nhẹ nói: "Ha ha ha. . . đến lão phu mà cũng bị ngươi tính kế, sao ta dám để đám trẻ con đến làm trò cười. Nếu không phải lão phu đã thăm dò về ngươi, biết ngươi vẫn chưa tới hai mươi tuổi, ta sẽ cho rằng ngươi là lão yêu quái ẩn thế nào đó mất."
Cmn đoán gần đúng rồi!
Trác Phàm cười khoát tay nói: "Cửu gia quá khen, ta sao có thể so với cửu gia?"
"Bớt nói nhiều lời!" Đột nhiên, Long Cửu nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói, "Hôm nay ngươi lại tới đây để làm gì?"
"Ta muốn tìm một chỗ trạch viện cho Lạc gia an thân, không biết cửu gia có nơi tốt nào hong?"
Long Cửu thản nhiên nói: "Vì sao lão phu phải giúp ngươi?"
"Rất đơn giản, đây là Tiềm Long các nợ chúng ta! Huống hồ. . ." Trác Phàm cười quỷ dị một tiếng, sâu xa nói, "Đây cũng thuận tiện để các ngươi giám thị chúng ta đúng không?"
Long Cửu không khỏi co rụt mắt lại, trong lòng thầm cảm thấy kinh hãi.
Tiểu tử này thật sự là kỳ nhân, hiểu hết suy nghĩ của mọi người, từ hôm qua sau khi U Tuyền bị giết, Tiềm Long các liền rơi vào thế bị động, quan hệ với U Minh Cốc cũng đang chập trùng căng thẳng, chẳng biết lúc nào sẽ khai chiến.
Mà Lạc gia càng là nhân tố không ổn định, bởi vì quan hệ với Tiềm Long các, bây giờ không ai dám động đến Lạc gia, nhưng vì Lạc gia vẫn là nhân tố không ổn định, nên có lẽ chỉ xảy ra chút chuyện không tốt thôi, liền sẽ bốc lên đại chiến giữa hai đại thế gia. Cho nên Long Cửu tính là toàn diện giám thị Lạc gia, nhưng vào lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên xuất hiện, nói ra lời này. . .
Tiểu tử này, đến cùng có ý đồ gì?
Hắn vạn vạn không ngờ, lão giang hồ thân kinh bách chiến như hắn lại bị một tên tiểu tử đùa bỡn trong lòng bàn tay, đồng thời hắn còn không thấu nhìn cục thế này, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. . . :<