Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288: Hiển Lộ Chân Thân Hung Sát. (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 288: Hiển lộ chân thân hung sát. (1)

Phực!

Chỉ trong nháy mắt, bóng người Trác Phàm loáng cái đã biến mất. Con ngươi của Hoàng Phủ Thanh Vân chợt co rụt lại, trong lòng thầm kinh hãi, hắn trăm triệu lần không ngờ đến, một tên tiểu tử Đoán Cốt cảnh lại có tốc độ nhanh đến như thế, có thể tránh được một chưởng của hắn?

Thế nhưng một giây sau, sấm sét nổ vang, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vân xiết chặt, chợt nổi lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Căn bản không kịp phản ứng nữa, hắn chỉ biết dựa theo bản năng nghiêng đầu chếch sang một bên.

Sưu!

Một đạo lôi quang bay sướt qua mặt của hắn, trên má hắn rỉ máu, huyết sắc đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Chỉ một thoáng, trán của Hoàng Phủ Thanh Vân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu không phải hắn cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm, chỉ sợ lần này cái đầu của hắn đã bi đâm xuyên qua.

Phập!

Tuy nhiên, mặc dù hắn tránh được một kích trí mạng đấy, nhưng cùng lúc đó, một cỗ đại lực lại đột nhiên từ dưới bụng hắn truyền đến. Hắn chỉ cảm thấy đau đớn thấu xương, cơ thể bị bay ngược trở lại một đường thẳng tắp như một quả đạn pháo.

Đùng một tiếng, Một mặt tường của HoaVũ đường bị đâm vào xuất hiện ra một cái lỗ lớn cao hơn ba thước.

Tất cả mọi thứ xảy ra nhanh như ánh sét chớp, đá lửa xoẹt, thậm chí mọi người còn chưa kịp thấy rõ hắn ta ra tay ra sao, thì hắn ta đã bị người đánh ngược trở về.

Nguyên cả nhóm ngừơi trên ghế khách quý ở sườn đông, khuôn mặt ai nấy vốn đang cười lạnh, bây giờ lại bỗng cứng đờ. Với thực lực của Hoàng Phủ Thanh Vân, xuất thủ đánh lén, chẳng những không thành công, còn bị người ta phản kích lại, việc này sao có thể?

Đối phương chỉ là một tiểu tử Đoán Cốt cảnh thôi mà!

Mang theo sự rung động mãnh liệt, mọi người lại nhìn đến chính giữa đài, chợt mí mắt run lên.

Ngay lúc này, Trác Phàm đã hoàn toàn để lộ ra một đôi Lôi Vân Dực lôi quang chớp nhoáng những tia sét, một chân của hắn vẫn đang trong tư thế nâng lên, dễ nhận thấy chính cái chân này vừa mới đá Hoàng Phủ Thanh Vân bay ra ngoài.

Cặp lôi dực kia, chẳng lẽ là...

“Trác Phàm!” Ngũ trưởng lão của U Minh Cốc hung hăng cắn môi, tròng mắt híp lại, khuôn mặt đầy sát khí.

Nghe lão ta nói vậy, tất cả những người có mặt ở đó đều cực kỳ hoảng sợ. Mặc dù bọn họ cũng từng nghe tới, mới đây ác ma Trác Phàm còn làm huyên náo xôn xao, trời sinh hắn có một bộ thiên lôi hai cánh, hung ác nham hiểm.

Nhưng họ tuyệt đối không ngờ đến, người liên tiếp đánh bại Độc Thủ Dược Vương trong bốn vòng, danh xưng Đan Vương siêu việt- nhất đan khuynh thiên, Tống đại sư lại là Trác Phàm cải trang thành.

Ngay cả nhóm người Sở Khuynh Thành và Hoa Vũ Lâu, lúc này cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Nam nhân hung thần ác sát mà ngoại giới truyền tin nhau, lại chính là cái tên làm việc lỗ mãng, nói chuyện không thông qua đại não, hồn nhiên ngây thơ- Tống Ngọc?

Hai người này nhìn kiểu nào cũng không giống là cùng một người!

Hoặc chỉ có thể nói, kỹ thuật ngụ trang của Trác Phàm này quá cao, đem tất cả mọi người xoay mòng mòng!

“Các ngươi đã sớm biết hắn chính là Trác Phàm ư?” Lâu chủ Mẫu Đơn quay đầu nhìn về phía nhóm người Long Cửu, thất kinh hỏi.

Long Cửu gật đầu, khẽ vuốt chòm râu, rồi hơi cười cợt: “Không sai, hơn nữa giao tình của chúng ta và tiểu tử này cũng không cạn!”

“Như vậy hiện tại các ngươi phải làm sao, muốn đối phó với U Minh Cốc và Đế Vương Môn cùng hắn ư?” Lâu chủ Thanh Hoa nhíu mày, trong lòng lo sợ.

Thực lực của Hoàng Phủ Thanh Vân thì bọn họ đều đã được chứng kiến, lại thêm ba nhà khác, dù bọn họ cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của mấy người kia. Nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt nhất, hôm nay một khi khởi chiến thì chính là nước đổ khó hốt, đánh đồng với khai chiến toàn bộ thất gia.

Lấy tình thế của Hoa Vũ Lâu bây giờ, chỉ trong vài phút là đã bị tiêu diệt rồi!

Cho nên, điều các nàng không hy vọng nhất là gây ra chuyện rắc rối. Nhưng bây giờ, kẻ bị lệnh truy nã hàng đầu của U Minh Cốc tức Trác Phàm vậy mà xuất hiện ở đây. Mà trong bảy thế gia, lại chia thành hai phái hỗ trợ Trác Phàm hoặc tiêu diệt Trác Phàm.

Phe diệt Trác Phàm, vốn có thù với Hoa Vũ Lâu các nàng, nên các nàng đương nhiên không thể nhờ cậy. Nhưng cái phái hỗ trợ Trác Phàm này thì thực lực hình như lại mỏng yếu hơn, căn bản không có phần thắng.

Trong lúc nhất thời, lâu chủ Thanh Hoa và lâu chủ Mẫu Đơn đều rất khẩn trương, cuống đến mức muốn bật khóc.

Ngươi nói cái tên tiểu tử hại người này, hiện thân lúc nào không hiện, cứ phải dè ngay trước mặt công chúng mà hiện thân, làm chúng ta khó xử! Theo lý thuyết Hoa Vũ Lâu chúng ta chưa từng đắc tội qua ngài mà, cớ sao phải hãm hại chúng ta như thế chứ?

Dường như nhìn ra được tam tư của các nàng, Tạ Thiên Dương khoát tay một cái nói: “Ai da, các ngươi đừng gấp, cũng không bắt mấy người phải tham chiến, vả lại chúng ta sẽ không lội chân vào vũng nước đục này.”

“Cái gì, các ngươi cũng không giúp hắn?” Mẫu Đơn lâu chủ kinh ngạc nghi ngờ nhưng cũng hơi mừng rỡ, kinh nghi vì thấy kì quái là đám người này luôn mồm nói có giao tình với Trác Phàm, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại khoanh tay đứng nhìn. Mừng rỡ vì rốt cục có thể phủi sạch quan hệ với chuyện này. Ngay cả đám người này cũng không xuất thủ, vậy Hoa Vũ Lâu các nàng cũng không cần quản việc đâu đâu.

Nhưng, nhìn bọn hắn vô tình vô nghĩa thế, Tiếu Đan Đan không kiềm chế được giận dữ, rống to lên tiếng: “Hừ, uổng cho các ngươi xưng huynh gọi đệ với phu quân ta, bây giờ sống chết trước mắt lại sợ đầu sợ đuôi. Các ngươi không chịu giúp hắn, bản cô nương giúp.”

Nói xong, Tiếu Đan Đan định nhảy xuống dưới lầu, may mà được lâu chủ Mẫu Đơn kéo lại.

“Bà cô nhỏ của ta ơi, ngươi đừng ở chỗ này thêm phiền nữa. Trác Phàm kia hung danh bên ngoài, ai biết hắn cải trang giả dạng vào Hoa Vũ Thành có ý đồ gì, ngươi lại còn coi hắn là phu quân ngươi, trước kia ta cũng không thấy ngươi cuồng dại vì một tên nam nhân đến thế!” Lâu chủ Mẫu Đơn dở khóc dở cười mắng to.

Tiếu Đan Đan bỗng thấy ủy khuất, quyệt miệng nói: “Sư phụ, đồ nhi thật vất vả mới nhìn trúng một người nam nhân, không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi như thế được.”

“Ai nha, Đan Đan cô nương quả thật trinh liệt, không uổng công ta gọi ngươi một tiếng tẩu tử a.”

Tạ Thiên Dương cười hì hì, khuyên lơn: “Yên tâm đi, việc này tiểu tử kia đã một tay an bài, hắn dặn đi dặn lại, không cho chúng ta nhúng tay, tin tưởng hắn sẽ tự xử lý được.”

“Cái gì, ngươi nói thật chứ? Là phu quân nói, hay do các ngươi đùn đẩy trách nhiệm, cố ý soạn ra một lời nói dối để lừa gạt ta?” Tiếu Đan Đan giật mình, đầy hồ nghi nói.

Bình Luận (0)
Comment