Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 30 - Chương 30: Trận Pháp Đại Sư (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 30: Trận pháp đại sư (2)

Trác Phàm cười cười nói: "Sẽ có ngày đó."

Hắn vừa dứt lời, một tiếng cười nhạo bất chợt truyền đến: "Trác Phàm tiên sinh, thì ra ngươi không chỉ thích trêu đùa coi thường người khác, ngay cả người của mình cũng không ngoại lệ, cái chức quản gia của ngươi, chắc cũng do lừa gạt mà có được ha."

Cách đó không xa, Long Kiệt cùng Long Quỳ đi tới.

Kể từ khi biết Tiềm Long các bọn họ bị Trác Phàm tính kế, Long Quỳ liền không có sắc mặt tốt với Trác Phàm, lần này càng khinh miệt nói: "Với tư chất của vị Bàng Thống Lĩnh này, nhiều lắm là tu luyện tới Tụ Khí lục trọng. Đến chỗ chúng ta cũng chỉ làm được thủ vệ sơ cấp. Ta khuyên các ngươi, tiểu gia tộc thì đừng có mơ mộng làm đại gia tộc."

Nghe vậy, Lạc Vân Thường cùng Bàng Thống Lĩnh không khỏi ảm đạm cúi đầu, Trác Phàm lại lạnh mặt đi.

"Long Quỳ tiểu thư, có câu nói, đừng bao giờ coi thường ngươi khác."

"Hừ, cái gì cơ, cái đó chỉ để an ủi mấy người nằm mơ ban giữa ngày thôi. Phàm là đại gia tộc, đều gây dựng được từ hàng trăm hàng ngàn năm tích lũy. Ngươi đừng tưởng rằng dựa vào chút thông minh của ngươi thì thành được đại sự, trong mắt bản tiểu thư, Phong Lâm Thành chỉ là hạt bụi bặm thôi, dù xưng vương xưng bá ở chỗ này cũng vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ngươi không biết thế giới này lớn cỡ nào đou. . ."

Nghe Long Quỳ thao thao bất tuyệt giáo huấn mình, Trác Phàm không khỏi giận quá hóa cười. Hắn không biết thế giới này lớn bao nhiêu, hắn là ếch ngồi đáy giếng? Có lầm hay không, hắn đường đường là Ma Hoàng từ Thánh Vực hạ phàm đến, trong mắt hắn, toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc mới là hạt bụi, chớ nói chi là Tiềm Long các các ngươi.

"Trác Phàm!" Dường như là nhìn ra lửa giận đang sôi trào trong lòng Trác Phàm, Lạc Vân Thường nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn. Đối phương là Tiềm Long các, bây giờ chúng ta lại dựa vào người ta, ngàn vạn không thể đắc tội.

Long Kiệt dường như cũng cảm thấy Long Quỳ hơi quá mức, nên cũng vỗ vỗ vai nàng, lắc đầu tỏ ý im mọe mồm đi, nhưng nàng lại hừ lạnh một tiếng, dỗi, không để ý tới.

"Đại tiểu thư, mượn ít linh thạch của ngươi dùng một lát" Trác Phàm âm trầm nói.

Lạc Vân Thường sững sờ, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đưa một chiếc nhẫn cho hắn.

Trác Phàm cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật, ngay sau đó nhấc chân nhảy lên nóc nhà cao nhất nơi này, nhìn xuống phía dưới, quan sát một phen.

Long Quỳ quệt miệng, giọng căm hận nói: "Này, nơi này không phải nhà ngươi, ngươi nhảy lên đó làm gì, mau xuống đây."

Trác Phàm không để ý tới nàng, sau khi nhìn thêm một hồi thì thản nhiên nói: "Trận thức phòng thủ cấp ba, Bàn Long trận."

Nghe vậy, Long Kiệt cùng Long Quỳ đều kinh hãi. Bời vì Trác Phàm nói đúng, đây đúng là trận pháp phòng ngự mà Long Cửu bố trí xuống, tiểu tử này, thế mà liếc qua liền thấy.

Nhưng bọn họ còn chưa bình tĩnh lại, Trác Phàm đã lần nữa nhảy trên không trung, ném linh thạch trong chiếc nhẫn rơi xuống bốn phía. Chỉ một lúc, đã có gần vạn linh thạch vùi sâu vào đất.

Trác Phàm nhảy xuống, Long Quỳ lên tiếng hỏi: "Ngươi vừa làm cái gì vậy?"

Trác Phàm không có trả lời bọn họ, chỉ tập trung kết ấn. Chỉ một thoáng, toàn bộ sân nhỏ bắt đầu rung động. Ngay sau đó, từng tiếng long ngâm vang lên, chín con rồng vàng đột nhiên chui ra từ dưới mặt đất, bay về phía chân trời.

Thần long gầm thét vang vọng cả mảnh trời không Phong Lâm Thành, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết ngửa mặt quan sát dị tượng.

Trong mật thất Tôn gia, Giản trưởng lão bỗng nhiên mở ra hai mắt, kinh hãi kêu lên: "Người nào đang bố trận, chẳng lẽ là lão quỷ kia? Không, không thể nào, hắn không có bản lĩnh bày đại trận như vậy."

Tiềm Long các, Long Cửu đứng trên đài cao, cũng vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía dị tượng, lẩm bẩm nói: "Đó là Bàn Long trận của lão phu? Không, không phải, Bàn Long trận của lão phu không có uy lực lớn như thế."

Hắc Phong Sơn, một thanh niên nhìn về phía Phong Lâm Thành, nhăn mày nói: "Trong thành xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ kế hoạch tiến hành sớm?"

Sau khi nghĩ một lát, thanh niên lại lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không, Giản trưởng lão không lỗ mãng như thế. Như vậy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì. . ."

Một phút sau, Trác Phàm lần nữa biến đổi thủ quyết, chín con rồng vàng bỗng nhiên trở về sân nhỏ, nhập xuống lòng đất. Ngay sau đó, một đạo kim quang chậm rãi hiện lên quanh khu vực này, bao vây cả sân nhỏ lại.

"Ngươi. . . Ngươi đã làm gì?" Long Quỳ lắp bắp nói.

Trác Phàm hoàn toàn không để ý tới nàng, cung kính dần chiếc nhẫn cho Lạc Vân Thường, thản nhiên nói: "Đại tiểu thư, vừa rồi ta thấy Bàn Long trận chỉ là trận thức cấp ba, sợ không bảo hộ được tiểu thư. Cho nên tự mình quyết định thăng cấp trận pháp làm trận thức cấp năm, Cửu Thiên Bàn Long trận, đã làm hao phí không ít linh thạch, xin tiểu thư trách phạt."

Cái gì, trận thức cấp năm? Tất cả mọi người đều đều sửng sốt.

Trận thức cấp năm, toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc cũng không có mấy ai bố trí được, xem như Thất thế gia cũng vậy. Vậy mà tiểu tử này lại chỉ tùy tiện liền bố trí ra được. Chẳng lẽ, hắn là ngũ cấp trận sư?

Nhìn bộ dáng chấn kinh của hai người Long Quỳ, Lạc Vân Thường biết Trác Phàm đang cố ý nhục nhã bọn họ, nên cũng thuận ý hắn. Dù sao Trác Phàm ăn nói khép nép như thế cũng là lần đầu nàng nhìn thấy, có thể lần đầu phát tính tiểu thư với hắn, chắc là rất đã đây.

Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thường cười tà một tiếng, lên mặt nói: "Trác quản gia, lần này ngươi chưa được cho phép đã làm hao tốn nhiều linh thạch như vậy, vốn nên bị phạt. Nhưng niệm tình ngươi có lòng, ta không trách cứ ngươi, đi thôi."

Cái gì, bị phạt? Có ngũ cấp trận sư tọa trấn gia tộc, đến cả ngự hạ Thất thế gia cũng phải cung phụng, ai còn dám phạt hắn?

Trong lúc nhất thời, Long Quỳ khó chịu như phải ăn một con ruồi chết.

Ngay sau đó, Lạc Vân Thường xoay người rời đi, đám người Trác Phàm đi theo, đương nhiên là với vẻ mặt vênh váo tự đắc, Bàng Thống Lĩnh cùng Lạc Vân Hải tùy rất chấn kinh, nhưng cũng cười trộm.

Để lại Long Quỳ cùng Long Kiệt ngũ vị tạp trần bàn, đứng chết chân tại chỗ.

Bọn họ thật không thể ngờ được, thì ra tên tiểu tử chỉ có chút thông minh kia, thực lực chỉ là Tụ Khí nhị trọng kia, lại là một ngũ cấp trận sư.

Một tiểu gia tộc ở nơi địa vực vắng vẻ, sao có thể có nhân tài như vậy. . .

Bình Luận (0)
Comment