Đổng Thiên Bá vừa nhìn thấy người đến là Tiếu Đan Đan của Hoa Vũ Lâu, không khỏi bị doạ đến lùi lại hai bước, kiếm cầm trên tay càng run mạnh hơn. Hắn không phải là sợ nang mà sợ chính là thế lực của Hoa Vũ Lâu phía sau lưng nàng.
“Lui ra!” Thế mà Trác Phàm lại nhướng mày,quát lạnh một tiếng.
Tiếu Đan Đan khẽ giật mình, không khỏi nghi ngờ quay đầu lại nhìn, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Trác Phàm, bất giác vội vàng nói: “Phu quân, tên tiểu tử vong ân phụ nghĩa này sẽ làm thương tổn ngươi.”
“Ta nói lui ra. Không nghe rõ sao?” Trác Phàm một lần nữa lớn tiếng quát lên. Tiếu Đan Đan không khỏi bị doạ cho run lên nhưng cũng không dám phản bác rụt rè đứng ở một bên.
Mặc dù bây giờ Trác Phàm không thể cử động nhưng cỗ khí thế này vẫn là không ngăn được khiến cho mọi người sợ mất mật.
Lần nữa đối mặt với Đổng Thiên Bá, sắc mặt Trác Phàm bình tĩnh nói: “Nói thật với ngươi, chẳng những ta đã giết huynh đệ tốt Tống Ngọc của ngươi mà còn giết tỷ tỷ của hắn là Tống Thiến. Nếu như ngươi muốn báo thù cho bọn họ thì cứ đến!”
Đổng Thiên Bá trong lòng do dự, không khỏi liếc nhìn Tiếu Đan Đan một chút. Tiếu Đan Đan thì đang trợn mắt trừng hắn, phảng phất như muốn nói, ngươi có gan thì cứ thử một chút?
Hiểu rõ điều lo lắng của hắn, Trác Phàm thản nhiên nói: “Đây là chuyện của nam nhân chúng ta, nữ nhân không có quyền nhúng tay. Tiếu Đan Đan ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi bởi vậy mà dám động vào bọn Đổng Thiên Bá một chút thì cũng đừng ở đây gọi ta là phu quân.”
Nghe được lời này, Tiếu Đan Đan sững sở. Không vội mà ngược lại còn mừng rỡ: “Như vậy là ngươi đã tiếp nhận ta?”
Không nói gì thêm, Trác Phàm chỉ chăm chí nhìn Đổng Thiên Bá phía đối diện, lặng im không một tiếng động.
Kiếm trong tay nâng lên lại để xuống, để xuống lại nâng lên. Đổng Thiên Bá nhìn về phía ánh mắt Trác Phàm, mội hồi hận thấu xương, một hồi lại tràn đầy cảm kích. Nhớ tới ngày đó bộ dạng hai người nâng cốc nói chuyện vui vẻ cuối cùng Đổng Thiên Bá thở dài, hung hăng hất kiếm lên, đem kiếm cắm thẳng trên mặt đất.
“Quên đi. Coi như là huynh đệ Tống Ngọc kia của ta vận khí không tốt, gặp phải tên Ma Vương là ngươi đi.”
“Làm sao không động thủ? Là bởi vì lời nói của Tiếu Đan Đan vậy trước tiên ngươi giết nàng rồi lại giết ta. Chỉ cần hai huynh muội các ngươi không nói ra ngoài thì ngay cả Hoa Vũ Lâu cũng không tra ra được. Nếu vẫn chưa yên tâm thì ta có thể cầm tay dạy ngươi làm cách nào để giá hoạ cho gia tộc của hắn. Cam đoan cái đám đàn bà kia nhìn không ra một chút manh mối nào.” Trác Phàm khẽ cười mội tiếng, tà dị nói.
Nhưng lời vừa nói xong thì ba người tại chỗ lại cùng nhau kinh hãi.
Thiên hạ này nào có người dạy đối thủ cách giết chính mình mà không bị phát hiện? Tiếu Đan Đan càng uỷ khuất đầy bụng, lẩm bẩm nói: “Phu quân, ta muốn giúp người. Làm sao người lại còn để hắn tới giết ta đây?”
Không để ý đến cái Hoa si này, ánh mắt của Trác Phàm chỉ chăm chú nhìn Đổng Thiên Bá, khoé miệng nở một nụ cười khó hiểu.
Trầm ngâm một lát, Đổng Thiên Bá ảo não nói: “Aiz, Uyển Nhi nói đúng. Ngươi đối với chúng ta có ân. Nếu lão tử giết ngươi mà nói thì chẳng phải là lấy oán báo ân sao? Như thế giữ lời, hôm nay chúng ta xoá bỏ ân oán đi.”
“Ngươi nói là… Ngươi tha cho ta một mạng để báo đáp ta hả?” Lông mày Trác Phàm nhíu lại, khẽ cười nói.
Hơi gật đầu, Đổng Thiên Bá hít một hơi thật sau, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đáng tiếc, ta không thể đích thân báo thù cho Tống Ngọc huynh đệ…”
Hưu!
Đổng Thiên Bá còn chưa nói hết lời đột nhiên một vệt kim quang xẹt qua bên tai hắn. Theo sau đó là một tiếng vang thật lớn, một khối cự thạch cao mấy chục trượng trong nháy mắt đã hoá thành bột phấn.
Bắt lấy, đạo kim quang kia lần nữa trở lại trước người Trác Phàm phát ra từng trận tà tiếu.
Ba người định thần nhìn lại, đã thấy chẳng qua đây chỉ là một cái kim sắc trẻ sơ sinh. Không sai, đây chính là Ma vật bản mệnh của Trác Phàm. Đoán Cốt cảnh Huyết Anh!
Tà dị cười một tiếng, ánh mắt Trác Phàm lạnh lùng đến dị thường: “Đổng Thiên Bá ngươi còn không có tư cách nói buông tha ta. Mệnh của ta bất cứ lúc nào cũng chỉ nằm trong tay ta. Nếu một kiếm vừa rồi kia của ngươi dám đâm xuống thì hiện tại đã sớm mất mạng.”
Trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, Đổng Thiên Bá nhìn đến Huyết Anh quỷ dị kia, lại xem tiếu dung tà dị của Trác Phàm trong lòng sớm đã sợ đến run rẩy không thôi.
Đây chính là Trác Phàm giết ác ma U Quỷ Thất. Quả nhiên không phải loại nhân vật mà hắn có thể so sánh được.
Coi như hiện tại Trác Phàm suy yếu nhưng muốn giết hắn loại công tử nhị lưu thế gia này cũng tuyệt không cần tốn nhiều sức. Nực cười là chính mình lại vừa nói muốn buông tha cho hắn, xoá bỏ ân oán.
Thử hỏi chính mình làm sao có tư cách đi buông tha hắn, Một người có thực lực khiên chiến với quái vật ngự hạ bảy thế gia!
Tiếu Đan Đan ở bên cạnh đã nhìn thấy tất cả trong mắt càng hiện vẻ mê say.
Vị phu quân này của nàng dù là thân mang trọng thương nhưng vẫn uy mãnh bá khí như cũ. Quả thực chính là nam nhân bên trong nam nhân, cực phẩm trong cực phẩm. Thật sự là quá tuấn tú!
Đổng Hiểu Uyển tuy không phải Hoa si giống như Tiếu Đan Đan nhưng cũng kinh hoàng trước thủ đoạn ác nghiệt của Trác Phàm. Lúc nhìn về phía hắn trong mắt vẫn không gợn dị sắc như cũ.
Không để ý đến ánh mắt hai nữ nhân này, Trác Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Trước tiên hãy mang ta đến một chỗ an toàn, thương thế này của ta không đến nửa tháng một tháng là không thể lành được.”
“Không có vấn đề, phu quân, ta lập tức đỡ người đi.” Trên mặt Tiếu Đan Đan vui vẻ, lạp tức xung phong nhận việc, đi đến trước mặt của Trác Phàm.
Trác Phàm không nói gì coi như ngầm thừa nhận.
Bỗng nhiên lỗ tai Trác Phàm cử động, lại bỗng nhiên mở mắt ra, quát lớn: “Chờ chút, có người đến.”
Mọi người giật mình, cùng nhau nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng người. Trác Phàm vội vàng đem Huyết Anh thu vào trong thể nội, trong mắt loé lên một tia ngưng trọng.
Huyết Anh này của hắn có thể chấn nhiếp Đoán Cốt cảnh là dư thừa nhưng mà đối mặt với cao thủ Thiên Huyền thì lại không có cách nào đơn đả độc đấu, chỉ có thể đánh lén nhưng cũng chưa chắc có thể thành công.
Nếu hắn có thể tự do hoạt động, tự nhiên có thể phối hợp cùng với Huyết Anh không ai địch nổi.