"Như vậy từ giờ trở đi, ngươi chính là cung phụng của Tiềm Long các chúng ta. Ta sẽ bẩm báo chuyện của ngươi về gia tộc, ba ngày sau ta để A Kiệt đưa ngươi đi tổng bộ gia tộc."
"Chờ đã!" Đột nhiên, Trác Phàm khoát tay nói: "Ta chưa từng đáp ứng muốn làm cung phụng gì cả."
"Cái gì, không phải vừa rồi ngươi. . ." Long Cửu cả kinh, đột nhiên đứng phắt dậy, giận dữ nhìn về phía Trác Phàm, "Trác lão đệ, ngươi đang đùa bỡn lão phu sao?"
Trác Phàm cười nhẹ một tiếng, đột nhiên đầy nghiêm túc nói: "Nếu như là một phút trước, ngươi đưa ra lời mời, ta chắc chắn đáp ứng không chút do dự. Mà lại điều kiện cũng giữ nguyên, những bây giờ. . ."
"Bây giờ làm sao?" Long Cửu run run ria mép, vẫn còn đang tức giận mà chất vấn.
Trác Phàm lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Long Quỳ, lạnh lùng nói: "Long Quỳ tiểu thư, chuyện lúc trước ngươi nói, ngươi còn nhớ chứ?"
Nói rồi, Trác Phàm duỗi ra nắm đấm, gằn từng chữ: "10 năm, chỉ cần 10 năm, ta sẽ làm cho Lạc gia sừng sững trên cả Thất thế gia!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm uống một hơi cạn sạch chén trà, đặt mạnh chén trà xuống bàn, ngay sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, Long Quỳ lại không khỏi có cảm giác rung động. ><
Thời gian mười năm, biến một tiểu gia tộc thành một con quái vật siêu việt ngự hạ Thất thế gia, đây chính là chuyện không thể nào. Dù hắn là ngũ cấp trận sư, cũng tuyệt không thể nào, Thất thế gia không dễ dàng bị vượt lên như thế.
Nhưng sự tự tin của Trác Phàm khi nói ra những lời này lại làm cho nàng không phản bác được chút nào.
"Tiểu Quỳ, vừa rồi ngươi nói với hắn cái gì vậy?" Long Cửu không hiểu, quay mặt nhìn về phía hai người. Bời vì từ sắc mặt Trác Phàm, hắn thấy Trác Phàm không phải kẻ cố tình gây sự, vừa rồi nhất định xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến hắn tức giận như thế.
Long Quỳ không nói gì, cứ nhìn Trác Phàm bóng lưng biến mất. Long Kiệt chần chờ một trận, rồi kể lại chuyện lúc trước. Nghe xong ngọn nguồn, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Lão phu đã nói với các ngươi bao lần, đánh người không đánh mặt, đừng bao giờ coi thường chủ tịch. Các ngươi làm nhục Lạc gia như vậy, khó trách người ta muốn chứng minh cho các ngươi n."
"Thế nhưng. . . Chuyện hắn vừa mới nói, tuyệt không thể thành công." Long Kiệt chần chờ, lẩm bẩm nói.
Long Cửu vuốt chòm râu, ánh mắt thâm thúy nói: "Lạc gia có ngũ cấp trận sư tọa trấn, dù ngày sau không đuổi kịp Thất thế gia, cũng nhất định là kẻ nổi bật trong thế gia thế tục, vẫn nên kết giao là hơn."
"Aizz, các ngươi, chúng ta suýt nữa có thể mời được một vị ngũ cấp trận sư làm cung phụng rồi." Long Cửu than thở, nhìn chằm chằm Long Quỳ mà lắc đầu. . .
Một phương diện khác, Trác Phàm trên đường về phòng, đồng thời suy nghĩ muôn vàn!
Cơ hội tốt cỡ nào, Lạc gia được Tiềm Long các che chở, Lạc gia an ổn, tâm ma của hắn cũng có thể giải trừ, nhưng hắn lại từ bỏ, đơn giản làvì một lời của Long Quỳ.
Mơ mộng hão huyền? Hừ, nếu như ngay cả mộng cũng không dám làm, vậy cũng chỉ có thể an mệnh với trời cả đời.
Ma đạo, nghịch thiên mà đi, tất cả vận mệnh đều phải do chính mình đoạt lấy. Trác Phàm không chịu nổi có người dám nói hắn mơ mộng hão huyền. Cho nên, hắn nhất định phải chứng minh cho bọn họ biết, kể cả là tiểu gia tộc kéo dài hơi tàn, cũng có thể có một ngày bước lên đỉnh phong. Giờ khắc này, hắn giúp Lạc gia đã không còn là vì trừ bỏ tâm ma, mà chính là vì Ma đạo của hắn.
Thế giới này, không có gì là không thể! Nếu thiên ngăn ta, ta sẽ nghịch thiên, mệnh ta do ta không do trời.
Một ngày nào đó, hắn sẽ biến gia tộc này thành thế gia mạnh nhất thiên hạ! Chỉ cần có Ma Hoàng hắn, không gì là không thể.
Đoàng một tiếng thật lớn, Trác Phàm đẩy cửa vào, mặt mũi đầy sát khí.
Lạc Vân Thường, Lạc Vân Hải cùng Bàng Thống Lĩnh đều ở nơi này, thấy hắn như vậy thì không khỏi giật mình, rồi dường như là đoán được cái gì, Lạc Vân Thường tuy có do dự, nhưng vẫn hết dũng khí nói: "Trác Phàm, cửu gia tìm ngươi có chuyện gì vậy?"
"Hắn mời ta làm cung phụng Tiềm Long các." Trác Phàm thản nhiên nói.
Nghe vậy, ba người Lạc Vân Thường bất giác tối sầm mặt lại. Tuy đau khổ, nhưng Lạc Vân Thường vẫn miễn cưỡng vui cười nói: "Vậy chúc mừng ngươi, Tiềm Long các rất tốt, Lạc gia không bằng được, ngươi đến nơi đó nhất định có tiền đồ hơn."
Thực bọn họ cũng đã nghĩ đến, Trác Phàm có thể bày ra trận pháp cấp năm, tất nhiên Thất thế gia sẽ mời chào, nhân tài như Trác Phàm, không phải loại tiểu gia tộc như Lạc gia bọn họ có thể lưu được.
Nhìn từng khuôn mặt đau thương, Trác Phàm nhẹ hừ nói: "Than thở cái gì, ta từ chối rồi."
Nghe vậy, mọi người giật mình, nhưng càng nhiều hơn là mừng rỡ: "Vì sao?"
"Không có vì sao hết, ta trở về phòng đây!" Trác Phàm quay người rời đi, trước khi biến mất, hắn chợt ngừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đại tiểu thư, về sau mặc kệ việc lớn việc nhỏ Lạc gia đều do ta làm chủ, ngươi đừng có can thiệp."
Lạc Vân Thường sững sờ, rồi ngơ ngác gật đầu. Trước kia không phải vẫn là vậy sao, sao hôm nay hắn đột nhiên nói với nàng cái này?
Ngay sau đó, lại truyền tới giọng Trác Phàm, phảng phất như tự nói, lại phảng phất như nói với nàng: "Từ nay, ta chính là đại quản gia Lạc gia. Trong vòng mười năm, ta muốn làm cho Lạc gia siêu việt Tiềm Long các!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm biến mất, để lại ba người Lạc Vân Thường giật mình thon thót, thật lâu chưa tỉnh hồn lại. . .