Chúng ta đuổi cũng không kịp…”
“Cái gì, hắn đi?” Nhướn mi lắc đầu một cái, Sở Khuynh Thành không đợi Đổng Thiên Bá nói hết lời liền sợ hãi kêu lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Nam nhân này không cùng nàng dặn dò một tiếng mà cứ như vậy liền rời đi. Làm sao có thể như vậy?
“Oa… Khuynh Thành tỷ, phu quân hắn không cần chúng ta!”
Lúc này, Tiếu Đan Đan rốt cuộc không thể chịu được nữa, khóc to thành tiếng. Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ còn chưa kịp phản ứng, Mẫu Đơn lâu chủ đã đem đồ đệ bảo bối ôm vào lòng, cực kỳ an ủi nói: “Đan Đan, mau nói với sư phụ. Tiểu tử kia làm gì ngươi rồi?”
Sau khi nức nở hai tiếng, Tiếu Đan Đan xuất ra giới chỉ Trác Phàm đã dặn, đưa cho Sở Khuynh Thành mang theo tiếng nức nở nói: “Khuynh Thành tỷ, hắn nói ân tình tặng thuốc hắn đã trả. Sau này cũng chúng ta không có quan hệ gì nữa.”
“Cái gì, tên không có lương tâm kia vậy mà lại nói ra những lời tuyệt tình như thế?” Mẫu Đơn lâu chủ nghe xong không khỏi giận dữ nói: “Khốn khiếp, nam nhân không có một ai đáng tin.”
Sở Khuynh Thành kinh ngạc cầm giới chỉ lên nhìn qua, đem đồ vật bên trong lấy ra.
Chỉ thấy bên trong có một khói bài vị nho nhỏ, là lúc trước Sở Khuynh Thành quyết định liều chết đánh cược một lần, giao bài vị của chính mình cho Trác Phàm. Hiện tại Trác Phàm đã trả nó cho nàng.
Dường như cho thấy, hắn không đồng ý nàng làm vợ hắn.
Còn có một cái hộp gỗ, Sở Khuynh Thành mở ra xem. Bên trong là Bồ Đề Tu Căn không suy chuyển tý nào.
Đào Đan Nương vội vàng chạy đến, thở dài một hơi: “Hô tốt quá, tiểu tử kia không có đem Trấn Lâu chi bảo này lấy đi. Coi như hắn còn có lương tâm.”
Thế nhưng mà Sở Khuynh Thành cũng không có tâm tư đi xem các đồ vật còn lại. Cũng không vì Bồ Đề Tu Căn một lần nữa trở lại trong tay các nàng mà cao hứng. Ngược lại có một loại cảm giác thất lạc đạm mạc.
Bởi vì ngoại trừ Trác Phàm lấy đi một bình Bồ Đề Ngọc Dịch bên ngoài, còn lại đều đem trả về hết.
Ý tứ rất rõ ràng, về sau hai người không còn liên quan!
“Chẳng lẽ nói… Hắn vẫn chỉ luôn là đang lợi dụng ta sao?’ Sở Khuynh Thành không khỏi lắc lắc thân người, thì thào lên tiếng. Nhưng trên mặt dường như vẫn là bộ dnagj không muốn tin tưởng.
Chính mình lần đầu tiên trong đời yêu thích một nam tử xuất phát từ nội tâm vậy mà cứ như vậy lừa gạt mình?
Tạ Thiên Dương dường như đã sớm đoán được, vội ho một tiếng nói: “Ách, Sở lâu chủ có câu này ta phải nói ra nhưng ngài tuyệt đối đừng tức giận. Tiểu tử kia đã từng nói qua với chúng ta, đến Hoa Vũ Thành chính là vì Bồ Đề Ngọc Dịch. Chỉ là do đột nhiên nhảy ra Đế Vương Môn quấy rối hắn mới thuận tiện giúp các ngươi. Nhưng thực sự cũng là vì cân nhắc lợi ích bên trong của hắn, thực sự không có bao nhiêu ý tốt. Ngài cũng không cần vì vậy mà quá khó chịu!”
Thân thể bất giác run run, đầu mi Sở Khuynh Thành khẽ nhíu dường như vẫn không muốn tin tưởng như cũ.
Thanh Hoa lâu chủ không đành lòng nhìn nữa, chậm rãi đi đến bên người nàng, vỗ vỗ bả vai nàng. Nàng hiểu rõ, tuy Sở Khuynh Thành bình dị gần gũi nhưng nội tâm lại cao ngạo. Bất kỳ một nam tử nào trong thiên hạ cũng không lọt được vào trong mắt nàng.
Nhưng mà lần này, thật vất vả mới có một người nam tử có thể để cho nàng động tâm nhưng lại bị nam nhân này làm cho đau thấu tim. Cỗ đau đớn kia, đối với nữ nhân mà nói thật sự so với bát kỳ thương tổn gì đều nặng nề hơn, sâu sắc hơn.
Mẫu Đơn lâu chủ đã sớm không thể nhìn được nữa, tức giận mắng to: “Tiểu tử này cũng dám làm cho Tổng lâu chủ của chúng ta thương tâm? Về sau nếu lão nương gặp hắn để xem có lột da hắn ra hay không?”
“Hừ người đánh thắng được hắn sao?” Tạ Thiên Dương không khỏi khinh thường bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng.
Bất giác dừng lại, Mẫu Đơn lâu chủ liếm bờ môi khô khốc, nhớ tới lực chiến đấu biến thái của Trác Phàm lúc đó, sau lưng không nhịn được nổi lên một tầng khí lạnh: “Ách, coi như vừa rồi lão nương không nói gì. Lão nương ở trong lòng nguyền rủa hắn.”
Nghe được lời này, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
“A, đây là cái gì?” Bỗng nhiên, Đào Đan Nương theo đống đồ vật bên trong lấy ra một bình sứ nhỏ, nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, đây cũng là ngươi đưa cho hắn sao?”
Hơi hơi lắc đầu, trong mắt skt một mảng mê mang: “Ta không đưa đan dược cho hắn.”
Ánh mắt không khỏi nheo lại, trong mắt Đào Đan Nương tinh quang loé lên, bình tĩnh nói: “Đó chính là hắn tặng cho ngươi!”
Nói xong liền đưa tay mở nắp bình. Chỉ một thoáng, từng trận đan hương pha trộn phiêu tán tứ phương còn kèm theo tiếng long ngâm khe khẽ, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
“Cái này… Đây không phải là hắn luyện chế bát phẩm siêu phẩm đan ở trận chung kết Đan Vương lúc trước sao. Tại sao lại đưa cho chúng ta?” Đào Đan Nương giật mình, sau đó lại tập trung nhìn vào: “Một, hai, ba…16, 17!”
17 khoả… Không phải có 18 khoả sao?
Đào Đan Nương tròng mắt đảo quanh, dường như đột nhiên ý thức được cái gì đó, xuất ra một khoả ném cho Thanh Hoa lâu chủ lớn tiếng nói: “Thanh Nhi, ăn nó!”
Tần Thái Thanh không khỏi sững sờ, không rõ lắm nhưng vẫn nhận lấy nuốt đan dược vào miệng.
Trong chốc lát, một cỗ thanh sắc quang mang đột nhiên phát ra từ trong cơ thể nàng. Tần Thái Thanh khẽ giật mình, vội vàng ngồi xuống nhắm mắt luyện hoá đan dược. Chờ một phút sau lại nghe thấy một tiếng oanh bùng nổ, khí thể của Tần Thái Thanh đột nhiên tăng mạnh mấy lần không thôi.
Mí mắt mọi ngưười chớp một cái, trong lòng kinh hãi, Thanh Hoa lâu chủ vậy mà đột phá.
Sau một phút, Tần Thái Thanh mở hai mắt ra nhưng trong mắt đã bị kinh ngạc và vui mừng bao trùm: “Đào cô cô, chẳng những ta đột phá mà ngay cả Độc Thủ Dược Vương ở trên người ta bên trong Thất Thải Vân La Chưởng kịch độc cũng được giải trừ hoàn toàn!”
Cái gì, chẳng lẽ đây là…
Mọi ngưười lần nữa kinh hãi, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía bình thuốc kia.
Ai cũng biết, sỏ dĩ Dược Vương Điện có thể chấn nhiếp các thế gia còn lại là bởi vì đọc của bọn họ không ai có thể giải được, chỉ có chính bọn họ mới có giải dược. Thế nhưng không ngờ rằng, bên trong bình nhỏ lại có 17 khoả giải dược có thể giải trừ Thất Thải Vân La Chưởng?
Chuyện này nếu để cho các thế gia khác biết, nhất định sẽ chen chúc nhau đến, giống như bao vây Dược Vương Điện vậy
Chỉ khác là hắn được các thế gia đến đoạt, Dược Vương Điện là đến huỷ thôi…