“Hiểu lầm, hiểu lầm, lão phu đánh lầm rồi, lão phu tưởng rằng ác ma Trác Phàm núp ở chỗ đó a!”
“Đánh rắm, hai người chúng ta mặc trang phục kim sắc của Đế Vương Môn, thiên hạ có ai không biết? Ngươi thân là người trong Dược Vương Điện, sao có thể không biết đạo lý này, rõ ràng chính là cố ý! Ngươi đứng lại đó cho lão phu, chờ hai người lão phu đem ngươi lóc da rút xương, lại đi Dược Vương Điện tìm điện chủ các ngươi tính sổ!”
Vân giữa không trung, Độc Thủ Dược Vương bị dọa chạy trối chết, hai trưởng lão Đế Vương Môn thì đang đuổi theo sau lưng.
Bởi vì Độc Thủ Dược Vương bị đồn rằng đã chết, với lại lão đã triệt để giải trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể, trong nháy mắt trẻ ra mười mấy tuổi, hai trưởng lão này không hề nhận ra lão ta.
Có điều lão cũng không dám tự thừa nhận, đã làm phản đồ, nếu như bị nhận ra, còn không bị toàn bộ Dược Vương Điện Đế Quốc phát lệnh truy nã sao?
Tuy lão là Độc Thủ Dược Vương, nhưng không có bản sự của Trác Phàm, càng không có cái can đảm đến ứng phó với truy sát của toàn bộ Đế Quốc.
Trác Phàm trên không trung nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi thổn thức một trận.
Đây là cái vị uy phong tám phương, ở trước mặt Hoa Vũ Lâu thì không ai bì nổi- Độc Thủ Dược Vương a, làm sao ở trước mặt trưởng lão của Đế Vương Môn, lại bị dọa đến như bộ dạng của cháu trai thế này.
Ai da, đây là do Đế Vương Môn quá mạnh, hay là do Độc Thủ Dược Vương yếu đi đây?
Trong lòng Trác Phàm đã biết đáp án, nhưng vẫn không muốn thừa nhận. Bởi vì nếu thật như thế mà nói, phiền phức mà hắn phải đối mặt cũng quá lớn rồi.
“Đế Vương Môn... Trong vòng mười năm, ta tất sẽ ở trên các ngươi!” Trác Phàm trong mắt lóe lên hàn mang, miệng lẩm bẩm phát lời thề.
Mà Độc Thủ Dược Vương nhìn thấy Trác Phàm tới đây, không khỏi vui mừng hớn hở, lão như nhìn thấy cứu tinh đến, hét lớn: “Trác quản gia, ngươi rốt cục xũng đến rồi, nhanh tới cứu lão!”
Nói xong, Độc Thủ Dược Vương liền trốn sau lưng Trác Phàm.
Mà lúc này đây, hai tên trưởng lão Đế Vương Môn cũng đuổi theo đến. Nhìn thấy Lôi Vân Dực sau lưng Trác Phàm, không khỏi kinh hãi: “Tu vi Đoán Cốt cảnh, sau lưng mọc lên lôi dực, ngươi chính là kẻ đại náo Hoa Vũ Thành-Ma Vương Trác Phàm sao?”
“Không sai, hai người các ngươi là người của Đế Vương Môn?” Tròng mắt Trác Phàm hơi híp lại, lạnh lùng nói.
Hai người kia gật gật đầu, lại kỳ dị nhìn qua Độc Thủ Dược Vương sau lưng hắn, không khỏi kinh hoảng ngạc nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế, lại có người của Dược Vương Điện, đầu nhập vào Ma Vương Trác Phàm, khó trách hắn đột nhiên xuất thủ đánh lén hai người chúng ta, ngươi bây giờ còn dám nói ngươi không phải cố ý?”
Độc Thủ Dược Vương không khỏi bĩu môi, không lên tiếng.
Thấy hắn ngầm thừa nhận, hai người kia không khỏi lại cười lạnh: “Hừ, ngươi nghĩ rằng Hoàng Cực Bá Thể Quyết Đế Vương Môn chúng ta vì sao có thể trở thành đệ nhất trong bảy nhà? Thất Thải Vân La Chưởng của ngươi, lại có thể làm gì được chúng ta? Xem chúng ta đem hai người các ngươi lóc da rút xương, mang về giao nộp!”
“Hừ, khoác lác mà không cần nháp, rõ ràng thực lực đang giảm xuống, còn thế nào đánh với chúng ta?” Trác Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng, giọng nói khinh thường.
Liếc nhìn nhau, hai người kia đều cười to: “Thì ra tính toán chúng ta bây giờ thực lực giảm xuống, chỉ có thực lực Thiên Huyền tứ trọng, chúng ta vẫn có thể nhẹ nhàng lấy mệnh của các ngươi như trước!”
“Ta không tin, không bằng các ngươi giết hắn trước ta xem thử xem?” Trác Phàm cười khẽ một tiếng, nắm lấy Độc Thủ Dược Vương, liền ném đi qua.
Độc Thủ Dược Vương giật mình, trong lòng hoảng hốt, Trác Phàm đây là muốn bán lão sao?
Hai người kia cũng tạm thời ngây ngôc mơ hồ không rõ, sau khi nhận lấy Độc Thủ Dược Vương, một tay chế trụ lão, thấy toàn thân lão run rẩy, không dám phản kháng, liếc nhìn nhau, càng thêm kỳ quái.
Trác Phàm hơi nhếch khóe môi lên làm cái đường cong tà dị, thản nhiên nói tiếp: “Các ngươi chớ nhìn hắn thấy các ngươi thì nhát như chuột, nhưng thực chât bản sự cũng không nhỏ đâu.”
Vừa dứt lời, một đạo hồng quang thình lình theo thân thể của Độc Thủ Dược Vương thoát ra, chỉ nháy mắt đã tiến vào trong cơ thể của một vị trưởng lão Đế Vương Môn.
Sau một khắc, vị trưởng lão kia bỗng nhiên dừng thân, không thể động đậy, ngay sau đó, lấy mắt trần có thể nhìn thấy tốc độ khô quắt của cơ thể, lực sinh mệnh đã nhanh chóng bị xói mòn.
Trông thấy cảnh tựợng này, không chỉ có tên trưởng lão còn lại của Đế Vương Môn hoảng sợ kinh hãi, vội vã lui lại năm mươi sáu mươi trượng, ngay cả Độc Thủ Dược Vương cũng hoàn toàn bị hoảng sợ.
Trước đây lão vẫn chưa từng thấy qua Trác Phàm dùng Huyết Anh và Thiên Ma đại hóa quyết để giết người. Lần này gặp thấy, trong lòng càng khó có thể tin, thế gian sao lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?
Trác Phàm chậm rãi đi đến trước người Độc Thủ Dược Vương, ngăn lão ở phía sau mình, còn bản thân thì vụng trộm triệu hồi Huyết Anh về thể nội, lại nhìn qua trưởng lão Đế Vương Môn ở phía xa, cười nói: “Ngươi đã thấy bản lĩnh của lão rồi chữ, bây giờ ngươi còn nghĩ có thể nhẹ nhàng lấy đi tính mệnh chúng ta ư?”
Vị trưởng lão kia hiện tim đập loạn nhịp, hoảng sợ không nói nổi thành lời, lại nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, càng thêm kiêng kị.
Bỏ đi, lão đầu kia không biết là thần thánh phương nào, dù sao cũng chỉ bắt được Trác Phàm kia lại, thì lão phu đại công cáo thành, không cần phải giao thủ với lão đầu quỷ dị kia!
Con ngươi láo liên, trưởng lão Đế Vương Môn hít một hơi thật sâu, há to miệng, cười phá lên: “Ha ha ha... Hảo tiểu tử, vậy mà ngươi cũng tìm được chỗ dựa lợi hại đấy, hôm nay lão phu bỏ qua cho ngươi, có điều... Là ai?”
Đột nhiên, trưởng lão kia nhất chỉ về sau lưng của hai người Trác Phàm, rống to một tiếng nghi ngờ.
Hai người Trác Phàm giật mình, quay đầu nhìn qua. Cũng ngay trong nháy mắt này, trưởng lão kia của Đế Vương Môn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra khuôn mặt đạt được âm mưu, chân đạp xuống lấy lực, trong nháy mắt lấn đến gần trước người của Trác Phàm định bắt Trác Phàm đi.
Đụng!
Thế nhưng lão ta chưa kịp đụng được một sợi tóc của Trác Phàm, một vệt kim quang đột nhiên từ thể nội Trác Phàm xông ra, nhất thời mở ra một lỗ máu trên lồng ngực của lão ta.
Trác Phàm khoan thai xoay đầu lại, nhìn về phía trưởng lão Đế Vương Môn đang cực kỳ kinh hãi, cười nhạo nói: “Loại trò xiếc lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi này, các ngươi vẫn còn đang dùng sao? Hiện tại ta đã biết cái gọi là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản rồi!”
Trác Phàm bật cười khẽ, nhẹ nhàng đưa tay ra đẩy, người kia lập tức rơi xuống như một kiện đồ bỏ đi, rơi vào vực sâu không đáy!
Nhìn hai cao thủ Đế Vương Môn vậy mà bị giải quyết xong dễ dàng thế này, Độc Thủ Dược Vương nhìn qua Trác Phàm ánh mắt đã kinh ngạc đến ngây người. Hiện tại lão cũng mới biết được cái gì gọi là trong lúc nói cười, cột buồm mái chèo tan thành mây khói...