"
"Cái gì, bắt đại tiểu thư? Nàng không phải là nam, bắt tiểu thư làm gì?" Trác Phàm cảm thấy kỳ lạ, lại không chút lo lắng nào. Dù không có những thủ vệ kia, Cửu Thiên Bàn Long Trận hắn mới bố trí còn đây. Những thứ binh tôm tướng cua đến này, chỉ có phần chịu chết.
Thứ khiến hắn để ý là Hắc Phong Sơn và U Minh Cốc có quan hệ như thế nào. Giống như Thái gia, chỉ là bị lợi dụng, hay là có nguyên nhân sâu xa nào khác.
“Ớ, tiểu thư, có mấy lời này, sợ là ngài không thích nghe, nhưng chuyện quan hệ tánh mạng huynh đệ. . ."
"Nói đi!" Nữ tử kia mười phần hào khí nói.
Người kia ngưng trọng nói: "Tiểu thư, thiếu trại chủ cùng U Minh Cốc có quan hệ như thế nào vậy, người của U Minh Cốc sẽ nghe hắn sao. Dù U Minh Cốc chịu giúp chúng ta, nhưng Tiềm Long các cũng là ngự hạ Thất thế gia, đắc tội bọn họ, dù chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng, đến khi đó, U Minh Cốc vẫn sẽ giúp chúng ta hay không? Nếu bọn họ vứt bỏ chúng ta, vậy chúng ta chỉ còn một con đường chết."
"Hừ, nói cho cùng, các ngươi chỉ là sợ chết a!" Nữ tử hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Các ngươi nói lời này, có xứng đáng với lão trại chủ không? Vì chữa bệnh cho lão trại chủ, báo thù cho lão trại chủ, dù liều cái mạng này thì có đáng là gì?"
Nghe vậy, tất cả mọi người bất giác cúi thấp đầu, mặt hiện vẻ hổ thẹn.
Nữ tử kia quát to: "Lui ra, tất cả tiến hành theo kế hoạch, không được có dị nghị."
"Vâng!" Mọi người liền ôm quyền, hô to một tiếng, tiếng như chuông lớn, rồi cung kính lui xuống. Chỉ là ánh mắt lúc bọn họ rời đi đã không còn do dự nữa, mà chính là thấy chết không sờn.
"Cũng được đấy, chỉ mấy câu đã ổn định lòng quân!" Trác Phàm chậm rãi đứng lên, mở cửa phòng, thả người bay đi.
Bây giờ giờ đến phiên hắn xuất mã. . .
Sau khi tất cả mọi người rời đi, cô bé kia vỗ tay cười nói: "Tiểu thư thật lợi hại, thật có phong phạm của sơn chủ."
Nữ tử kia lắc đầu, thở dài, trong mắt hiện lên vẻ đau thương: "Nếu nghĩa phụ còn khỏe mạnh, khí thế còn hơn ta nhiều, Hắc Phong Sơn có ai dám không tín phục? Lại càng không có nhiều nghi vấn như vậy."
"Nào có, bọn họ vẫn rất tin phục tiểu thư." Tiểu nữ hài vội vàng an ủi.
Nữ tử cười khổ lắc đầu: "Tiểu Thúy, ngươi không cần an ủi ta. Ta chỉ hy vọng, sau lần này, có thể có được Hồi Long Chưởng, chữa tốt thương tổn cho nghĩa phụ."
"Tiểu thư hiếu thuận như thế, tâm nguyện nhất định sẽ được thực hiện!" Tiểu nữ hài mỉm cười nói.
Nữ tử áo đen thấy vậy thì vui mừng cười rộ lên.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài truyền vào trong tai hai người: "Tiểu cô nương, hiếu thuận hay không hiếu thuận, với thực hiện tâm nguyện là hai chuyện khác nhau. Còn bữa, là ai cho các ngươi Hồi Long Chưởng có thể liệu thương?"
"Người nào?" Nữ tử áo đen cùng Tiểu Thúy vội vã quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng, chẳng biết lúc nào, Trác Phàm đã ngồi trên cửa sổ, cười hì hì nhìn hai người.
"Hai vị không cần kinh hoảng, ta không có ác ý, chỉ là muốn mời hai vị đi một chuyến, làm rõ ràng một vài chuyện." Trác Phàm mỉm cười, hữu hảo duỗi tay.
"Ngươi là ai?" Nữ tử áo đen cảnh giác nói, đồng thời kéo Tiểu Thúy ra sau lưng, bản thân cũng nhanh chóng thối lui hai bước. Nàng không chút phát hiện Trác Phàm. Nếu người này muốn lấy mạng nàng, nàng đã là cái xác chết.
"Há, còn chưa tự giới thiệu." Trác Phàm cung kính thi lễ, cười nói, "Tại hạ quản gia Lạc gia, Trác Phàm."
"Cái gì, ngươi là người Lạc gia?" Nữ tử áo đen co rụt mắt lại, ngay sau đó cắn răng nghiến lợi nói, "Nếu là người Lạc gia, vậy thì chịu chết đi."
Vừa dứt lời, nữ tử áo đen dựng thẳng lên hai ngón tay, đâm tới Trác Phàm, tiếng lôi minh chói tai phát ra từ giữa hai ngón tay, giống như muốn đâm xuyên chân trời.
Trác Phàm cả kinh kêu lên: "Tụ Khí cửu tầng, vũ kỹ Linh giai?"
Hắn đúng là không ngờ, nha đầu này lại có tu vi như vậy, vũ kỹ sử dụng còn là Linh giai. Thực lực như thế, dù Đoán Cốt Cảnh tới cũng có sức đánh một trận.
Chỉ tiếc nàng gặp phải Trác Phàm, Đoán Cốt Cảnh trở xuống, Trác Phàm đều chẳng thèm ngó tới. Bởi vì hắn có. . . Bản mệnh Huyết Anh!
Một đạo hồng quang từ trong cơ thể hắn bay ra, tiến vào thể nội nữ tử kia.
Nữ tử lập tức dừng lại, lôi quang trên đầu ngón tay vẫn còn "Xì xì xì" rung động.
Nữ tử áo đen hoảng sợ kêu lên: "Ngươi. . . Ngươi đã làm gì ta?" :3
Trác Phàm cười tà dị, lắc đầu nói: "Chẳng làm gì, chỉ là khống chế thân thể ngươi"
Nói rồi, Trác Phàm nắm lấy hai ngón tay nàng: "Diệt." Lôi minh bén nhọn lập tức bị dập tắt.
Huyết Anh lấy máu mà sống, cũng có thể khống chế huyết khí của người. Mà một khi huyết khí bị khống chế, toàn thân sẽ bị khống chế. Trừ phi Thực lực siêu cường, có thể dùng nguyên lực cường thế tránh thoát. Có điều, đây là dưới tình huống Huyết Anh quá yếu. Nếu là Thánh cấp Huyết Anh, thì dù là cao thủ Đế cấp cũng rất khó ứng phó, đây chính là chỗ kinh khủng của Huyết Anh.
"Đi theo ta đi." Trác Phàm một tay ôm lấy nữ tử, nàng không thể nào phản kháng :3, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm :3.
"Tiểu thư." Tiểu Thúy quát to một tiếng.
Trác Phàm quay người, ồ lên nói: "Há, còn cả ngươi nữa."
Vừa dứt lời, Trác Phàm xuất thủ lần nữa, một trảo chộp vào đầu vai nàng, tay hơi dùng lực, nha đầu kia liền ngất đi. Tiểu Thúy chỉ là một bé nha hoàn, còn chưa đột phá Tụ Khí cảnh, Trác Phàm rất nhẹ nhàng liền chế phục.
Kết quả là, trời mới vừa tờ mờ sáng, Trác Phàm đã ôm hai nữ nhân một lớn một nhỏ trở về tiểu viện. . . :v