"Độc Cô lão nguyên soái, ngài đừng nghe hai tên tiểu quỷ hồ ngôn loạn ngữ, ngài phải lấy đại cục làm trọng. Chắc ngài cũng không muốn nhìn thấy thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than đúng không." U Vạn Sơn vội vàng ôm quyền, vội vã lên tiếng.
Nhất thời, bầu không khí trở nên ngưng trọng. Độc Cô Chiến Thiên không khỏi run run chòm râu dài, đang định khoát tay, Trác Phàm lại đã bước lên một bước, cười lạnh thành tiếng: "Hừ, U cốc chủ, ngươi khẩu khí thật là lớn. Ngươi để lão nguyên soái giao người thì giao người, để lão nguyên soái không đánh là không đánh. Ngươi cho rằng 1 triệu Độc Cô đại quân ta là của nhà các ngươi sao."
U Vạn Sơn hung tợn trừng Trác Phàm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên bóp chết tiểu quỷ này.
Độc Cô Chiến Thiên lại cũng có cái tâm tư này, nhìn bộ dáng phách lối con ông cháu cha của Trác Phàm, cáo mượn oai ùm, Độc Cô Chiến Thiên bất giác nắm chặt tay. Nếu không phải có Hoàng mệnh tại thân, hắn cũng thật là muốn lập tức bóp chết tiểu tử này.
Độc Cô đại quân của lão phu không họ U, nhưng cũng không họ Lạc nhà các ngươi a, ngươi nha, dựa vào cái gì mà một câu Độc Cô đại quân, hai câu Độc Cô đại quân, diệu võ dương oai trước mặt người ta, hơn nữa còn đường đường là ngự hạ thấy thế gia, đây không phải sợ thiên hạ không loạn sao!
May mà U Vạn Sơn cùng Độc Cô Chiến Thiên không biết tâm tư đối phương, nếu không, để hai người ăn nhịp với nhau, Trác Phàm triệt để xong đời.
U Vạn Sơn thở hồng hộc, cố lấy lại bình tĩnh trầm ngâm, cuối cùng lấy lại được tư thái gia chủ ngự hạ thất gia, ôm quyền nói: "Độc Cô lão nguyên soái, hôm nay song phương chúng ta đều lui một bước, ngài đóng giữ Phong Lâm Thành, chúng ta đương nhiên không còn dám bước vào mảy may. Trác Phàm. . . tiểu tử Trác Phàm này, chúng ta cũng không muốn nữa, coi như cho ngài mặt mũi, chuyện hôm nay như vậy coi như thôi, được chứ?"
"Cốc chủ, tiểu tử này giết trưởng lão của chúng ta. . ." U Minh Cốc lão ngũ quýnh lên, nhưng ngay lập tức bị U Vạn Sơn gầm lên: "Im miệng, không thấy có Độc Cô lão nguyên soái làm chủ sao?"
Ngũ trưởng lão nghe vậy liền trì trệ, nhìn Độc Cô Chiến Thiên, lại nhìn Trác Phàm đang đầy vẻ mặt khinh thường, cuối cùng khẽ cắn môi, giậm chân, không cam lòng nghiêng đầu đi.
Cảm nhận được sự ủy khuất của mấy người U Minh Cốc, hơn nữa cũng không muốn làm lớn chuyện, Độc Cô Chiến Thiên thở dài một tiếng, hơi hơi gật đầu.
Thế mà, tất cả mọi người muốn lắng lại việc này, Trác Phàm lại ngại lửa không đủ mạnh, nhất định phải lại thêm một liều đá. Hắn lại cười to nói: "Ha ha ha. . . U cốc chủ, ngươi muốn kết việc này dễ dàng như vậy, thực sự quá hời cho ngươi rồi. Chẳng lẽ ngươi đã quên, trước đây không lâu, ngươi phái người đến Lạc gia ta cướp bóc đốt giết, đáng thương oan hồn 100 ngàn gia đinh ta. . ."
"Im ngay!"
Thế nhưng, còn không đợi hắn nói hết, Độc Cô Chiến Thiên cùng U Vạn Sơn đã không hẹn mà cùng nổi giận thét lên. Trác Phàm không khỏi co rụt đầu lại, biết làm cho nhiều người tức giận, liền rất ngoan ngoãn lui lại một bước, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Độc Cô Chiến Thiên nhíu nhíu mày, nhìn Trác Phàm trong nháy mắt biến thành bộ dáng con mèo nhỏ nhu thuận, giống như đứa vừa mới hung hăng càn quấy không phải hắn, cũng không biết nên nói gì cho phải. Chỉ có thể cười khổ một tiếng, ôm quyền nói: "U cốc chủ, vậy thì theo lời ngươi nói, hôm nay việc này cứ như vậy thôi đi. lão phu cũng nhắc nhu cốc chủ một câu, Thiên Vũ, vẫn là họ Vũ Văn, xin đừng nên tùy ý gây chuyện!"
"Lời khuyên của Lão nguyên soái, lão phu nhất định ghi nhớ, cáo từ!" U Vạn Sơn lại ôm quyền, mang theo nhóm người Nghiêm Bá Công quay về. Chỉ là đi chưa được mấy bước, đã quay lại, sâu xa nói: "Lão nguyên soái, không biết trên đường nguyên soái đến Phong Lâm Thành, có hay không gặp người trong cốc ta?"
Nhưng Độc Cô Chiến Thiên chưa kịp đáp lời. Trác Phàm lại đã sángmắt lên, đây chính là thời cơ ngàn năm có một a, sau đó liền tiến lên một bước, cười gian nói: "U cốc chủ, thủ hạ của lão nguyên soái, bốn vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến, lão nguyên soái cần phải gặp những người kia sao? Ha ha ha. . . Ta khuyên ngài trở về, chiếu cố thật tốt gia quyến của bọn họ a, đồng thời cũng ước thúc thủ hạ, Phong Lâm Thành không phải nơi ai cũng có thể đến."
U Vạn Sơn không nhịn được, phun mạnh một ngụm máu tươi ra ngoài, hai mắt đã biến thành đỏ bừng.
Độc Cô Chiến Thiên, ngươi giỏi, ngươi độc lắm. Khoản nợ này, Bản Cốc Chủ ghi lại. . .
U Vạn Sơn muốn từ Độc Cô Chiến Thiên nghe ngóng tin tức về đám trưởng lão, cung phụng mà bọn họ phái tơi tiềm phục tại Phong Lâm Thành. Thế nhưng lúc Độc Cô Chiến Thiên đến, chiến đấu đã kết thúc, cho nên căn bản không biết. Trác Phàm nhìn trúng điểm này, đáp lời cũng vô cùng tinh diệu.
Đối với Độc Cô Chiến Thiên, câu nói này lập lờ nước đôi, có phần rõ hơn là đang khen bốn đứa con nuôi thực lực mạnh mẽ, cảnh cáo U Vạn Sơn đừng có tiếp tục đến gây sự.