"Không hàng, không hàng, tuyệt không hàng!" Hai người đúng là kẻ xương cứng, rất cố chấp, bất luận Trác Phàm hoa ngôn xảo ngữ thế nào, đều rất kiên định.
Rốt cục, Trác Phàm trầm mặt xuống, không còn mảy may nụ cười.
"Hai vị, các ngươi đã không biết thời thế như vậy, thì cũng đừng trách tại hạ không khách khí!" Trác Phàm lạnh lùng lên tiếng.
Sau một khắc, ấn quyết lại biến, hai người lập tức co rụt lắm lại, chịu không nổi nữa, rú thảm lên. Hai tay cùng hai chân bắt đầu vặn vẹo, tiếng xương vỡ vụn có thể nghe rõ ràng. Từng tia từng tia máu tươi dọc theo tứ chi chậm rãi chảy ra, nhưng không phải là bởi vì da thịt tổn hại chảy ra máu, mà chính là cứ thế từ bên trong tứ chi, như khăn mỏng vắt ra nước vậy, cứng rắn đè ép ra huyết dịch.
Loại đau đớn khoan tim thấu xương kia, cho dù là lão quái vật tung hoành thiên hạ mấy chục năm như bọn họ, đều chưa từng trải qua qua. Lệ Kinh Thiên nhìn toàn bộ quá trình mà kinh hãi, cũng thầm cảm thấy may mắn. May mắn lúc đó mình rất sảng khoái nhận thua, nếu không, phải chịu cực hình cực kỳ tàn ác bực này, hắn thật sự khó sống nổi, con mẹ nó thật là độc ác a.
Mà hai linh sủng nhìn thấy chủ nhân của mình bị hành hạ đến mức như vậy thì càng khẩn trương, liên tục vẫy cánh xông về phía Trác Phàm. Lệ Kinh Thiên giật mình, vội vàng ngăn cản. Thế nhưng Trác Phàm lại không thèm để ý chút nào, chỉ đưa tay búng một cái.
Phốc phốc hai tiếng, trên thân Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến tựa như bị đốt pháo, lập tức nổ tung ra bảy tám lỗ máu, hai người lại lần nữa rú thảm lên.
Trác Phàm liếc mắt qua hai con linh thú, thản nhiên nói: "Súc sinh đúng là súc sinh, nghe không hiểu tiếng người sao? Ta để cho các ngươi thành thành thật thật đứng yên, bằng không ta lấy mạng bọn chúng!"
Hai con linh thú lại lập tức dừng lại, nhưng vẫn không ngừng mà đập cánh, xoay vòng tại chỗ, hết sức lo lắng. Lên không được, lui cũng không xong, đành phải biểu cảm khẩn trương nhìn lấy chủ nhân, trong mắt đã nổi lên lệ quang. Nếu bọn chúng có thể mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ cực lực thuyết phục hai người mau đầu hàng, hảo hán không chịu thiệt trước mắt a!
Trác Phàm lại thở dài: "Ngay cả hai cin súc sinh đều đau lòng cho các ngươi, các ngươi cần gì phải khó xử chính mình như thế?"
"Hắc hắc hắc. . . Tiểu quỷ, đừng quá coi thường hai người chúng. Chúng ta tuy rơi vào tay ngươi, nhưng tuyệt sẽ không dễ dàng khuất phục, ngươi nên tắt cái ý niệm này đi!" Dưới sự đau đớn cùng cực, Cừu Viêm Hải thế mà vẫn nhếch miệng cười rộ lên.
Tuyết Thanh Kiến quay đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười thê thảm: "Ha ha ha. . . Lão bất tử, không ngờ hai chúng ta ngang dọc cả đời, lúc tuổi già lại nằm trong tay một tên tiểu quỷ, thật sự là thanh danh để quét rác a. Thứ duy nhất đáng để ăn mừng, là lão nương trước khi chết, có ngươi bồi tiếp!"
"Ta cũng như thế, ha ha ha. . ." Cừu Viêm Hải vui mừng gật đầu, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Hai người này tại thời khắc sắp chết, đều lộ ra nụ cười hạnh phúc. Cho dù là Trác Phàm, thấy thế cũng không nhịn được mà động dung, hai người này thật đúng là hán tử.
Có điều, càng là như thế, Trác Phàm càng có dục vọng muốn chinh phục được họ! Luận đến công tâm chi thuật, Trác Phàm hắn là cao thủ trong cao thủ, Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng không đều chính là vì thế mà bị hắn thu phục a. Mà hai người này, sở dĩ cứng rắn như vậy, chính là bởi vì tình cảm, nhưng tương tự, đó cũng là nhược điểm lớn nhất của bọn họ.
Trác Phàm lạnh lùng nói: "Tuy thời gian gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng ta cũng biết hai vị cực kì trọng tình, chẳng lẽ hai vị nhẫn tâm nhìn thấy ngươi kia đi chịu chết?"
"Hắc hắc hắc. . . Tiểu quỷ, ngươi tuổi còn nhỏ, đã độc ác như thế, chuyện tình cảm, ngươi nào hiểu được?" Cừu Viêm Hải nhếch miệng xùy cười, lại thâm tình nhìn về phía Tuyết Thanh Kiến, lộ ra nụ cười hài lòng: "Chỉ cần có nàng làm bạn với ta, chết cũng không tiếc!"
Trác Phàm chợt nở nụ cười tàn nhẫn: "Ngươi nói ta không hiểu tình cảm? Hừ, vậy thì ta cho ngươi biết, tình cảm đối với ta là gì?"
"Lấy các ngươi làm ví dụ luôn, đầu tiên là ngươi. . ." Nhất chỉ Cừu Viêm Hải, Trác Phàm cười lạnh nói: "Đánh với lão thái bà này cả một đời, lại chưa từng thắng nổi, sao có thể? Hai người ngang tu vi nhau, cũng đều cầm giữ thiên địa Linh vật, mà lão thái bà này còn dùng một bộ phận tu vì để duy trì dung mạo của mình, ngươi làm sao có thể đánh không lại nàng, khẳng định là đã nhường cả một đời!"
Cừu Viêm Hải từ chối cho ý kiến, trên mặt còn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Trác Phàm nhìn về phía Tuyết Thanh Kiến: "Còn ngươi, trên đời này, thực lực mới là Vương đạo. Ngươi thế mà dùng một bộ phận tu vi để bảo trì thanh xuân, theo lão tử, làm vậy chính là tìm đường chết. Nếu là nữ tử thường xuyên xuất đầu lộ diện thì còn có thể hiểu, nhưng ngươi ẩn cư thâm sơn, đẹp cho ai nhìn? Hừ, đạo lý nữ vi duyệt kỷ giả dung, ta há có thể không hiểu, còn không phải cho lão già này nhìn? Có điều, trong mắt của ta, thật sự là lãng phí. . ."
"Cái gì, Thanh Kiến, bà bảo trì thanh xuân, là vì ta à?" Cừu Viêm Hải hoàn toàn không quan tâm giọng nói khinh thường của Trác Phàm, chỉ đầy sự hưng phấn mà nhìn về phía Tuyết Thanh Kiến, kích động nói: "Vậy ta phải nhìn cho kỹ, mấy chục năm qua ta thật sự là chó mù mắt, chưa từng kĩ càng ngắm bà!"
Tuyết Thanh Kiến đỏ mặt, ngượng ngùng nhếch miệng, không lên tiếng.