Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 409: Yêu Ma Quỷ Quái, Ma Sách Tứ Quỷ(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 409: Yêu Ma Quỷ Quái, Ma Sách Tứ Quỷ(1)

Vù vù!

Hai đạo lưu quang xẹt ngang bầu trời, Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên cùng nhau cấp tốc bay về phương hướng Tích Lôi Sơn.

“Lệ lão, còn bao nhiêu thời gian?” Trác Phàm chạm vào Lôi Linh Giới trên tay, đạm mạc lên tiếng.

Lệ Kinh Thiên nhìn về phía trước ước chừng rồi nói: “Theo lão phu tính ra, trong vòng ba ngày sẽ đến!”

“Tốt!” Trác Phàm gật đầu một cái, Lôi Vân Dực sau lưng lắc một cái, tốc độ lại thêm ba phần: “Phải mau chóng đến nơi, miễn cho đêm dài lắm mộng!”

Hô!

Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, một đạo hắc ảnh đột nhiên hướng về phía bọn họ đánh tới. Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, thân thể đang vọt tới trước không kịp dừng lại, mắt thấy bóng đen kia sắp sửa va vào hắn thì không khỏi hoảng hốt.

Đúng vào lúc này, Lệ Kinh Thiên vội vàng vươn tay, kịp thời bắt lấy cổ Trác Phàm, thân thể của hắn mới có thể dừng lại, sau đó kéo mạnh một phát, đem hắn quăng ra sau lưng. Mà bóng đen kia vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục phóng về phía bọn họ.

“Quỷ Long trảo!” Trong lòng hét lớn một tiếng, Lệ Kinh Thiên đánh ra một trảo.

Ầm!

Một tiếng nổ vang rung trời phát ra, đạo hắc ảnh kia nhất thời bị đánh bay trở về, Lệ Kinh Thiên hiên ngang đứng giữa không trung, uy phong lẫm liệt. Nhưng bàn tay đã đỏ bừng, đang không ngừng run rẩy.

“Lệ lão, ngươi thế nào?”

Trác Phàm vội vàng tiến lên xem xét thê nhưng Lệ Kinh Thiên chỉ nhíu mày lắc lắc đầu: “Không sao cả, chẳng qua là món đồ kia chỉ sợ là một kiện linh binh, tối thiểu ngũ phẩm trở lên. Nếu không phải lão phu là cao thủ luyện thể, hiện tại đoán chừng cũng đã bị thương.”

Thở phào một hơi, Trác Phàm khẽ gật đầu, thấy hắn không có gì đáng ngại, cũng yên lòng.

“Khặc khặc khặc... Thế mà có thể tay không đánh bật ngũ phẩm linh binh Khô Lâu Trượng của lão tử, cũng coi như là cao thủ, xem ra hôm nay câu được một con cá lớn a!”

Bỗng nhiên, một trận cười gian vang lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía trước hai người chừng trăm thước, khẽ vươn tay đón lấy đồ vật màu đen kia.

Đến tận lúc này, bọn Trác Phàm mới nhìn rõ ràng thứ đồ vật màu đen kia chính là một cây gậy dài hai mét, mỗi đầu gắn một cái khô lâu đen nhánh. Mà kẻ nắm lấy cây gậy lại có thân hình thấp bé, khuôn mặt xấu xí, tựa như tên lùn, nhưng gương mặt lại vô cùng hung ác, khí thế tràn đầy,khiến người khác tuyệt đối không dám khinh thường!

“Cao thủ Thần Chiếu tam trọng!” tròng mắt Trác Phàm co rụt lại một cái, sau đó cùng Lệ Kinh Thiên liếc nhìn nhau, động loạt sợ hãi kêu ra miệng.

Tên người lùn kia nghe được, tựa hồ đang rất hưng phấn, hoa chân múa tay phát ra tiếng kêu cổ quái: “Khặc khặc khặc... Nếu biết lão tử lợi hại, vậy thì nhanh nhanh thúc thủ chịu trói, lão tử có lẽ còn có thể tha các ngươi một cái mạng chó!”

“Hừ, chỉ là Thần Chiếu tam trọng mà thôi, cũng không tự xem lại cân lượng của chính mình, còn dám ở trước mặt lão phu ăn nói ngông cuồng?” Lệ Kinh Thiên cười lạnh tiến lên một bước, khí thế toàn thân bỗng nhiên đại phóng.

Chỉ một thoáng, uy áp mạnh mẽ ép tới khiến tên người lùn kia không thở nổi liên tiếp lui về phía sau: “Cái gì, ngươi cái lão gia hỏa này lại là cao thủ Thần Chiếu lục trọng !”

“Ha ha ha... Không sai, ngay cả thực lực của đối thủ đều không rõ ràng mà đã dám ra tay, tên lùn nhà ngươi có thể sống đến bây giờ, lại còn đạt đến Thần Chiếu tam trọng cảnh, cũng có thể coi là kỳ tích.”

Không khỏi xùy cười một tiếng, Trác Phàm khẽ liếc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói:

“Hiện tại đến lượt lão tử đặt câu hỏi, ngươi là ai, vì sao muốn xuất thủ đánh lén chúng ta, là bị người nào sai sử?”

Ánh mắt bất giác chớp chớp, tên người lùn kia dò xét Trác Phàm một hồi lâu, mới cười to thành tiếng: “Ha ha ha... Một tên tiểu quỷ Đoán Cốt ngũ trọng, đeo thêm hai cái cánh thì tự xưng là cao thủ mà cũng xứng nghe ngóng danh hiệu gia gia ngươi sao?”

“Cái tên không phải người không phải quỷ, bộ dang không đứng đắn như ngươi thế mà cũng dám tự xưng là gia gia của lão tử?” Sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, huyệt Thái Dương của Trác Phàm giật giật không ngừng, lạnh lùng nói: “Lệ lão, không cần hỏi nữa, tranh thủ thời gian giải quyết thứ này, chúng ta lập tức lên đường!”

“Không thành vấn đề!”

Lệ Kinh Thiên từ sớm đã không ưa tên lùn cuồng vọng này, Trác Phàm trang bức, đó là bởi vì hắn là người chưởng quản một gia tộc, có tư cách để kiêu hùng. Ngươi chỉ một tên lùn dáng dấp vớ va vớ vẩn, bộ dạng không đứng đắn, không phải người cũng không phải quỷ, thực lực còn không bằng lão phu, có tư cách gì ở trước mặt lão phu phách lối trang bức?

Thật sự là có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!

Cho nên Trác Phàm vừa ra lệnh, Lệ Kinh Thiên đã không kịp chờ đợi mà xông lên. Mà tên lùn kia vừa nhìn thấy Lệ Kinh Thiên vọt tới, cũng không khỏi kinh hãi, vội vàng vung lên Khô Lâu Trượng trong tay.

Phanh phanh phanh!

Chỉ một thoáng, tiếng kim loại va chạm ầm ầm nổ vang bên tai không dứt. Tuy nhiên Lệ Kinh Thiên không sử dụng bất luận linh binh hoặc là ma bảo nào, nhưng thân là tu giả luyện thể, toàn thân cao thấp sớm đã tu luyện cứng rắn tựa như linh binh.

Cho nên chỉ dùng một đôi bàn tay đánh vào Khô Lâu Trượng kia cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.

Ngược lại, vì thực lực giữa hai người chênh lệch, tên người lùn kia tuy nhiên có linh binh trong tay, nhưng mỗi một lần chưởng trượng tương giao đều bị nguyên lực cường đại của Lệ Kinh Thiên trùng kích đánh cho liên tục lùi về phía sau.

Mặc dù hắn múa cây hắc trượng này đến gió thổi không lọt, tạm thời không chịu thương tổn, nhưng nếu kéo dài thời gian, tất nhiên sẽ kiệt sức mà chết.

“Mẹ nó, lần này đúng là gặp phải cọng rơm cứng!” Tên người lùn từa hồ chèo chống khá chật vật nên không nhịn được mà mắng to thành tiếng. Đến sau cùng, không thể không cắn răng nhảy bật về phía sau, tạm thời thoát ly vòng chiến.

Thế nhưng ngay lúc Lệ Kinh Thiên còn cho rằng hắn muốn chạy trốn, tên người lùn kia lại đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay lần nữa vung lên hắc trượng. Mà lần này không giống như lúc trước, thuận theo vũ động của hắc trượng, quanh người hắn cuối cùng tụ tập đầy hắc khí, bên trong Khô Lâu Trượng kia cũng phát ra trận trận thanh âm gào khóc thảm thiết.

Trong chốc lát, quanh thân tên người lùn kia bị một cỗ oán khí bao vây, tiếp theo hóa thành bộ dáng một bộ khô lâu, cười tà nhìn về phía hai người Lệ Kinh Thiên.

“Đây là... công pháp Ma đạo, thật sự là đủ tà!” Trác Phàm khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng có chút kinh dị, hắn thực sự không nghĩ tới, tên người lùn này mới nhìn qua rất ngu ngốc, lại là ma đạo tu giả nổi tiếng âm hiểm ngoan độc.

Bình Luận (0)
Comment