Sấm sét không ngừng nổ vang bên tai, Trác Phàm suy yếu mở hai mắt ra, trên mặt không có huyết sắc. Ngửa đầu nhìn, lại chính thấy toàn bộ mái vòm đều là một màu đen kịt, chỉ có một tầng ánh sáng mông lung đỏ thẫm bao phủ lên mảnh thổ địa, lưu quang không ngừng chuyển động.
Lúc trước bọn họ chạy vào lỗ thủng, theo ánh sáng đỏ thẫm lưu động, không ngừng biến đổi vị trí! Xa xa nhìn lại, tử lôi bên ngoài màn trời giống như giao long đang tàn phá bừa bãi, đang không ngừng đánh thẳng vào nơi này.
Thế nhưng một khi đụng phải hồng mang, liền trong nháy mắt bay trở về. Hồng mang giống như vòng bảo hộ, bảo hộ lấy mảnh đất này, bảo hộ khỏi lôi quang đáng sợ!
"Nơi này. . . Chính là di tích Thiên Đế?" Trác Phàm mặc dù trọng thương, lại kinh hỉ trong lòng, nội tâm hô to, hắn rốt cục đến rồi.
Quay đầu nhìn chung quanh, thấy một mảnh cát vàng tràn ngập, chỉ có mấy toà núi đá trụi lủi.
Núi cao, không có tiên thì có danh! Di tích Thiên Đế, coi như là vùng khỉ ho cò gáy, cũng nhất định cất giấu đồ tốt! Nghĩ đây, Trác Phàm liền đứng dậy, đã không kịp chờ đợi muốn tìm kiếm một phen. Thế nhưng hắn vừa động thân thể, liền phát hiện trên thân hắn dường như bị vật nặng đè ép.
Cúi đầu nhìn qua, thấy Cổ Tam Thông ôm hắn thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào bộ ngực hắn, yên ổn ngủ say.
Mà vì hắn cử động, Cổ Tam Thông bất giác liếm liếm khóe miệng, mê mang ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn về phía hắn, lộ ra nụ cười ngây thơ: "Ha ha ha. . . Ngươi tỉnh rồi?"
Trác Phàm khẽ gật đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, trên trời lại phát ra một tiếng sấm rền nổ vang. Cổ Tam Thông hoảng sợ, lại phải vội vàng vùi đầu vào ngực Trác Phàm, hai tay ôm lấy hắn chết cũng không thả!
Trác Phàm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ không ra đường đường Bất Bại Ngoan Đồng, cũng có một mặt nhát gan như vậy. Ngươi ở bên ngoài thì thôi, nhưng chỗ này, biết rõ tử lôi bổ không đến ngươi, còn sợ cái gì!
"Ách, Cổ Tam Thông, nơi này tạm thời an toàn, ngươi thả ta ra trước, để ta đứng dậy xem kỹ chung quanh!"
"Không!" Cổ Tam Thông ngoan cường lắc đầu, vẫn ôm thật chặt Trác Phàm không thả, "Ta sợ tử lôi, ôm ngươi an tâm hơn!"
Nghe vậy, Trác Phàm càng cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Xin người, ngươi mạnh hơn ta nhiều như vậy, ôm lấy ta còn có cảm giác an toàn? Ta ôm lấy ngươi mới đúng đó!"
Cổ Tam Thông thoáng trầm ngâm một trận, rồi ngửa đầu nhìn hắn thật lâu, sau đó mới thì thào lên tiếng: "Ngươi. . . Có điểm giống phụ thân ta, cho nên ôm lấy ngươi, ta sẽ rất an tâm. . ."
"Phụ thân?" Trác Phàm khẽ giật mình, cả kinh nói: "Ngươi còn có phụ thân?"
Trác Phàm vừa nói hết lời, Cổ Tam Thông liền trợn trừng mắt, rồi đến Trác Phàm cũng hận không thể vả cho mình một phát, người nào không có phụ thân, chẳng lẽ tiểu tử này chui ra từ trong đá hay sao?
Sau đó lập tức áy náy cười cười nói: "Ách, ta không có ý đó. Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, ngươi mạnh mẽ như vậy, phụ thân ngươi nhất định cũng mười phần ngưu bức ha!"
"Ừm, không biết, dù sao từ khi ta xuất sinh đến nay, ta chưa từng gặp phụ thân ta!" Cổ Tam Thông vẻ mặt hiu quạnh lắc đầu.
Trác Phàm nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Biết hắn nghi vấn, Cổ Tam Thông thản nhiên nói: "Ta nói phụ thân, là nghĩa phụ ta, hắn họ Cổ, trong nhà còn có hai đứa con trai. Lúc đó khi ta bị Đồ Ma Lệnh truy đến không đường để đi, là cha cứu ta, mỗi ngày còn tìm cho ta dược tài ăn!"
"Như vậy tên ngươi, cũng là hdo hắn đặt?" Trác Phàm sững sờ, hỏi.
Cổ Tam Thông gật gật đầu, cười ấm áp: "Cổ gia là thư hương môn đệ, các đời trong triều làm quan văn, chỉ là quan chức không quá lớn, cũng không quá được coi trọng, nhưng coi là gia môn hoà thuận vui vẻ. Sau khi cứu ta, nghĩa phụ nhận ta làm con trai thứ ba, còn dạy ta viết chữ, hi vọng ta sau này thông suốt hiểu lý, liền gọi ta là Tam Thông!"
"Há, thì ra là thế, người nhà này thật đúng là kiếm được bảo bối! Có ngươi tọa trấn, nhà này có thể thăng chức, trong nháy mắt tấn thăng siêu nhất lưu gia tộc Đế Quốc, miểu sát bảy thế gia nha" Trác Phàm cười cười tán dương.
Nhưng Cổ Tam Thông lại thở dài, buồn bã nói: "Không, là ta hại bọn họ, nếu không phải là bởi vì ta, cả nhà bọn họ sẽ không bị tru sát!"
Trác Phàm sững sờ, không rõ ràng cho lắm, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông suốt.
Tiểu tử này lúc đó đang bị Đồ Ma Lệnh truy sát, đừng nói là nhận hắn làm con trai, coi như có tiếp xúc một chút thôi cũng sẽ bị tru diệt. Người nhà này khẳng định là ngốc cả lũ, không hiểu tình hình lúc đó, mới dám kiếm một tên tai tinh như thế này về.
"Ngươi cũng đừng quá khó chịu, đây có lẽ đã là số mệnh!" Trác Phàm vỗ vỗ đầu hắn, an ủi: "Ngươi chính là vì thế, mới làm địch với toàn bộ Đế Quốc?"
Cổ Tam Thông khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một đạo hung mang, dường như trong lòng còn có oán hận thật sâu, thế nhưng rất nhanh thì lại thở dài: "Đáng tiếc sau cùng ta vẫn đã chủ quan, đáp ứng lời hứa với lão đầu tử kia, không thể nào ra tay với bảy nhà."
"Vậy ngươi cũng có thể đổi ý a, một đứa bé nói chuyện không tính là gì hết!" Trác Phàm sờ sờ đầu hắn, giống như thúc thúc ác quái, đang xúi giục hắn phạm tội.
Cổ Tam Thông lại lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ kiên định: "Cha ta lúc còn sống dạy ta sách, dạy cho ta trọng tín. Ta không thể bởi vì cha chết mà quên đi lời dạy!"
"Hảo hài tử!" Trác Phàm khẽ gật đầu tán dương, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài, hạt giống kiêu hùng bực này, cứ như vậy bị hủy.