Khắp nơi đang không ngừng lắc lư, Trác Phàm thu suy nghĩ lại, quay đầu xem xét, lại thấy Cổ Tam Thông đang liều mạng lay động trụ lớn. Rồi theo trụ lớn lắc lư, toàn bộ không gian cũng bắt đầu chấn động. Từng đạo tử lôi bổ vào quang mang đỏ thẫm.
Trác Phàm không khỏi sợ hãi, vội vàng nói: "Tiểu tam tử, ngươi làm gì vậy? Hồng mang bảo hộ chúng ta, dường như là từ chân Trùng Thiên Kỳ Lân phát ra. Nếu không có nó, chúng ta đều phải chết!"
"Thế nhưng. . . Ta không thấy nó bị những tử lôi kia bổ, trong lòng ta rất khó chịu. . ." Cổ Tam Thông xẹp miệng, khóc sụt sùi nói.
Nghe vậy, Trác Phàm không khỏi run lên, nhìn Cổ Tam Thông, lại nhìn Kỳ Lân Cước, trong lòng suy tư.
Cái gọi là “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, đủ loại quái dị trên thân Cổ Tam Thông đã chứng minh hắn không phải thường nhân. Mà đi tới nơi này, hắn thế mà sinh ra cộng minh với Kỳ Lân cước, còn đau lòng vì nó.
Chẳng lẽ. . . Hắn cùng Trùng Thiên Kỳ Lân, có huyết mạch quan hệ?
Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm không khỏi thở dài, trong lòng mềm nhũn, tiến lên sờ sờ đầu hắn nói: "Nếu như ngươi không muốn nó thương tâm, thì đừng làm như thế."
Cổ Tam Thông trố mắt nhìn, không rõ ràng cho lắm.
Trác Phàm lắc đầu cười nói: "Ta chết cũng không quan trọng, nhưng ngươi mà chết, có lẽ cây cột lớn này cũng sẽ khổ sở. Trên đời không có ai sẽ hi vọng hậu nhân hay tộc nhân của mình không không đi chịu chết!"
"Người nói là. . . Ta là tộc nhân, thậm chí thân nhân của nó?" Cổ Tam Thông mở to hai mắt, không thể tin nói.
Trác Phàm khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Ngươi thấy Kỳ Lân Cước bị sét đánh, tinh thần liền khổ sở. Chẳng lẽ chủ nhân của này Kỳ Lân Cước biết ngươi bị tử lôi đánh chết, Kỳ Lân Cước mà hắn lưu lại không thể bảo vệ tốt ngươi, tâm lý sẽ không khổ sở sao? Thậm chí còn khổ hơn ngươi"
Cổ Tam Thông thật sâu nhìn Trác Phàm, lát sau rốt cục không còn lắc lư trụ lớn nữa.
Phốc!
Đột nhiên, Trác Phàm lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cấp tốc trắng xám xuống. Cổ Tam Thông kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn.
Trác Phàm lại khoát khoát tay, cười khổ: "Xem ra tử lôi ngày càng xâm nhập tàn phá cơ thể ta. . . coi như ta không chết ở bên ngoài, cũng sẽ bị mài chết ở bên trong!"
"Nghĩa phụ, người không được có việc gì, chúng ta mới vừa nhận nhau!" Cổ Tam Thông khẩn trương nói.
Hắn thật vất vả tìm được quan tâm người khác như Trác Phàm, bây giờ mắt thấy chẳng mấy chốc lại phải chết đi, Cổ Tam Thông không cảm thấy cực kì khổ sở, hốc mắt lại mau chóng đỏ lên.
Trác Phàm thấy vậy liền bật cười lắc đầu. Nghĩ hắn cả đời làm ác, chưa từng làm qua mấy chuyện tốt, nhưng trước khi chết lại có người vì hắn mà thút thít, cũng coi như hảo báo khó được. Mấu chốt là, đứa con trai nuôi này của hắn, cũng là thành quả mà hắn không có hảo ý lừa gạt được.
Trác Phàm than nhẹ, lấy ra giới chỉ, đưa cho Cổ Tam Thông, giống như lưu lại di vật, cười nói: "Bên trong chiếc nhẫn này có không ít dược tài, cho ngươi! Hi vọng ngươi mau chóng lớn lên, lấy thần trời sinh lực của ngươi, ngày sau chắc là có biện pháp rời khỏi nơi này!"
"Nghĩa phụ. . ." Cổ Tam Thông méo miệng, nước mắt ào ào, rất là cảm động.
Trác Phàm xoa nước mắt, tiếp tục lấy ra trứng Lôi Vân Tước, đưa lên: "Sau khi ta chết, sợ ngươi ở chỗ này buồn chán, con chim này. . ."
Thế mà, hắn còn chưa nói hết lời, trứng chim đã tạch tạch tạch, bắt đầu vỡ vụn.
Trác Phàm không khỏi giật mình, thì thào lên tiếng: "Trứng thế mà ấp được. . ."
Tức!
Đột nhiên, trứng chim vang vỡ vụn, từ bên trong dò ra một con chim nhỏ, ngửa đầu lên trời thét dài, toàn thân nổ vang lôi quang.
Chỉ là, nó không như bình thường Lôi Vân Tước, lại là tử sắc. Mà lại lôi mang trên thân càng là tử lôi làm cho người nghe tin đã sợ mất mật!
Cổ Tam Thông thấy vậy lập tức bị dọa, vội vàng tránh qua một bên, Trác Phàm cũng hoàn toàn ngây ngốc: "Vừa ra đời đã là nhất trọng thiên tử lôi! Lôi Vân Tước, biến dị sao. . ."
Chít chít chít!
Chim nhỏ nháy nháy đôi đồng tử to như hạt đậu, nhìn xem bốn phía, đến khi thấy Trác Phàm liền nghiêm chỉnh nhận hắn thành mẫu thân mình, vui sướng vẫy cánh. Nhưng bởi vì vừa vừa ra đời, còn không biết bay lượn, đành phải lảo đảo giãy dụa, loạng choạng đến trước mặt hắn, cọ cọ trên người hắn.
Trác Phàm kinh ngạc, ngay sau đó thì bật cười ra tiếng, cười mắng: "Tiểu súc sinh, lần này đến Lạc Lôi Hạp, được lợi nhất chính là ngươi rồi. Bình thường, Lôi Vân Tước nhiều lắm là trưởng thành đến linh thú 6 cấp, trên thân cũng chỉ là lôi điện bình thường. Ngươi lại thai nghén bên trong tử lôi, ngày sau không biết sẽ trưởng thành đến mức nào, thật là khiến người ta chờ mong a!"
"Nghĩa phụ, nhanh bắt lấy nó, đừng cho nó tới gần ta!" Cổ Tam Thông trốn đằng sau Kỳ Lân Cước, phất phất tay hét lớn.
Trác Phàm lắc đầu liên tục: "Tiểu tam tử, ngươi sợ nó làm gì? Tử lôi trên thân nó chỉ là nhất trọng thiên, ngay cả lão tử đều không sợ, huống chi là ngươi! Huống hồ, chờ sau khi lão tử quy thiên, nơi này chỉ có nó làm bạn với ngươi, ngươi có gì phải sợ?"
"Đến đây, ta vì vật nhỏ này cũng ra không ít tâm tư, cũng coi là nhi tử của ta. Ngươi làm ca ca, nhanh đến chiếu cố đệ đệ!"
Cổ Tam Thông bị dọa đến phát run, liền vội vàng lắc đầu.
Trác Phàm lại cười to lên, dù sao không còn sống lâu nữa, không bằng trêu chọc đệ nhất cao thủ Thiên Vũ, Bất Bại Ngoan Đồng chơi, lấy việc vui cũng tốt.