. Ách, ta gọi ngươi là Tước nhi đi. Là cha sắp cần bày xuống trận pháp thủ hộ, bế quan tu luyện liệu thương, chẳng biết lúc nào có thể xuất quan. Các ngươi ở cạnh ta, không được đi lung tung!"
"Yên tâm đi, nghĩa phụ!" Cổ Tam Thông vội vàng khoát khoát tay đồng ý.
Chỉ có Tước nhi thì nghiêng cổ, không rõ ràng cho lắm. Trác Phàm cũng không có thời gian giải thích cho nó, chỉ có thể giao nó cho Cổ Tam Thông trông coi, mình thì lập tức bố trí xuống phòng ngự trận, ngồi trong đó, chậm rãi nhắm hai mắt, nhập định. . .
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Không biết qua bao lâu, Trác Phàm lần nữa mở hai mắt, bầu trời bên ngoài vẫn đùng đùng tử lôi. Trên thân hắn, một cỗ khí thế cực kỳ cường hãn phóng xuất ra. Đồng thời, trong đồng tử phải hiện ra một vòng tròn kim sắc, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng còn có tử sắc lôi quang thoáng động.
Vung tay lên, triệt hồi trận pháp, Trác Phàm đứng dậy, thét dài một hơi.
"A, đột phá? Nghĩa phụ, vết thương lành rồi sao?"
"Đương nhiên!" Trác Phàm mỉm cười, xoay người nói: "Không chỉ có tốt, mà lại thực lực tăng nhiều. Giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi, để nghĩa phụ mang các ngươi ra ngoài tung hoành thiên hạ!"
Nghe vậy, Cổ Tam Thông bất đắc dĩ thở dài: "Nghĩa phụ, người muốn khoác lác cũng phải có chừng mực có được không? Năm năm, người mới từ Đoán Cốt ngũ trọng cảnh đột phá đến Đoán Cốt chín tầng, ngay cả Thiên Huyền cảnh đều không đột phá, làm sao tung hoành? Ta trông cậy vào người mang ta ra ngoài, còn không bằng trông cậy vào Tước nhi!"
Nói rồi, Cổ Tam Thông chỉ bầu trời bên ngoài, hô to lên: "Tước nhi, lão cha xuất quan!"
Tức!
Một tiếng hót sắc nhọn vang lên, một con tử sắc phi điểu dài hơn ba trượng bay lượn trên bầu trời bên ngoài. Những tử lôi khủng bố đùng đùng không dứt đánh vào trên thân nó, lại không có chút ảnh hưởng nào đối với nó.
Trác Phàm nhìn mà trợn mắt hốc mồm, sợ hãi kêu lên: "Tước. . . Tước nhi, đây là Tước nhi sao? Đã trưởng thành đến linh thú bốn cấp, mà lại tử lôi trên thân cũng thành tứ trọng thiên. Thế nhưng. . . Bên ngoài đều là những tử lôi rất thập nhất, thập nhị trọng thiên, đánh vào nó mà không có chuyện gì sao?"
"Ngay từ đầu ta cũng lo lắng, nhưng hẳn là nó giống tử lôi." Cổ Tam Thông nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Những tử lôi đánh vào nó, cơ bản đều sẽ bị nó hấp thu. Hấp thu không hết thì sẽ bị nó tự động phát tán ra!"
Trác Phàm thầm sợ hãi thán phục.
Con nuôi của lão tử là quái vật, linh thú dưỡng ra cũng là quái vật, thập nhị trọng thiên tử lôi cũng không sợ, về sau còn mạnh đến cỡ nào a!
Có điều, cũng bình thường, lão tử hiện đoán chừng cũng được xếp vào hàng ngũ quái vật. Tuy trước kia là bị người khác xưng hô như vậy, nhưng hiện tại, coi như đối mặt tiểu tam tử, đại khái cũng có thể để hắn giật nảy cả mình a, ha ha ha. . .
Nghĩ tới đây, Trác Phàm nhìn về phía Cổ Tam Thông, cười ha hả nói: "Tiểu tam tử, dược tài lão tử đưa ngươi, ngươi ăn hết chưa?"
"Ăn hết lâu rùi, mà lại ta còn phân cho Tước nhi gần một nửa đây! Chỉ là không biết làm sao ra ngoài, ta đã có ba năm chưa ăn dược tài, dinh dưỡng không đầy đủ. . ." Cổ Tam Thông sờ sờ cái bụng nhỏ, xẹp miệng nói, cảm thấy vạn phần ủy khuất.
Trác Phàm khoát khoát tay cười nói: "Không sao cả, lão cha mang các ngươi ra ngoài!"
"Người mới Đoán Cốt cửu tầng, xem như dành nhiều thời gian dưỡng thương, nhưng người đột phá như vậy cũng vẫn quá chậm." Cổ Tam Thông khinh thường bĩu môi, ngước nhìn bầu trời, thở dài một hơi: "Ta vẫn là trông cậy vào Tước nhi a, nó không sợ tử lôi, chờ nó thăm dò rõ ràng đường ra ngoài liền có thể để nó mang về dược tài, hắc hắc hắc. . ."
Trác Phàm bất giác trầm mặt xuống, trong lòng thầm giận, làm phụ thân, làm sao có thể để nhi tử xem thường? Sau đó vội ho một tiếng: "Tiểu tam tử, ngươi xem thường lão tử a, vậy giờ lão tử cho ngươi xem! Ngươi xuất quyền đi, ta muốn để ngươi biết, lão tử cũng có năng lực, tu vi cũng không có nghĩa là thực lực!"
Cổ Tam Thông nhướn mày, kỳ quái nhìn hắn: "Lão cha, người nghĩ kỹ chưa, một quyền này của ta dù là cao thủ Thần Chiếu cũng không thể chịu được, chớ nói người chỉ là Đoản Cốt cảnh!"
"Bớt nói nhiều lời, lời lão tử nói không phải tùy tiện, lão tử là người có thực lực đó!" Trác Phàm khoát khoát tay, lần nữa hét lớn.
Cổ Tam Thông bất đắc dĩ thở dài, duỗi ra một ngón tay, lão cha quá tùy hứng rồi, đành phải bồi người chơi a, có điều, ngàn vạn phải khống chế lực lượng cho tốt, không thể để lão cha bị thương tổn!
Trong lòng nghĩ như vậy, Cổ Tam Thông cong ngón tay nhẹ nhàng bắn ra!
Tuy Cổ Tam Thông đã khống chế lực lượng đến mưc nhỏ nhất, nhưng một kích này, Trác Phàm vẫn không có khả năng chịu đựng được. Thế nhưng hắn lại không nhúc nhích chút nào, cứ đứng bình tĩnh như vậy.
"Nghĩa phụ, cẩn thận!" Cổ Tam Thông không khỏi khẩn trương, đồng thời trong lòng thầm hận, vì sao không khống chế lực lượng nhỏ hơn nữa? Lấy tu vi của nghĩa phụ, xem như luyện thể tu giả, bị một chỉ này bắn đến cũng phải trọng thương a!
Mắt phải Trác Phàm đột nhiên lóe ra một vầng sáng màu vàng óng. Sau một khắc, sưu một tiếng, Trác Phàm trong nháy mắt biến mất. Đến khi xuất hiện lúc, đã đứng ngay sau lưng Cổ Tam Thông !
"Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!" Trác Phàm nhếch miệng cười đắc ý. Cổ Tam Thông thì triệt để kinh ngạc đến ngây người!
Bởi vì ngay khi Trác Phàm biến mất, hắn vậy mà triệt để mất đi khí tức của Trác Phàm. Không chỉ là thị giác, còn có thính giác, khứu giác, thậm chí là thần thức, dường như người này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Cái này, làm sao có thể. . .