Hoa Vũ Thành, Hoa Vũ Lâu, trước nhà đá phía sau núi, mỗ mỗ Sở Bích Quân mang theo hai vị lâu chủ Mẫu Đơn, Thanh Hoa, yên tĩnh đứng chờ.
C-K-Í-T..T...T!
Lúc này, cửa đá từ từ mở ra. Từ bên trong đi ra bốn nhân ảnh, người đầu tiên mang lụa mỏng che mặt, bóng hình xinh đẹp yểu điệu, giống như tiên nữ hạ phàm, dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng, lại vẫn có cảm giác nàng khiến cho cả thế gian như loạn nhịp.
Mà phía sau nàng là ba bà lão, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại ẩn đầy sự mừng rỡ.
Sở Bích Quân khoát tay, ba ngân châm xuyên bay thẳng đến. Nữ tử kia lại không chút hoang mang, chỉ giơ tay ngọc lên. Ngay lập tức, một bức tường mỏng bằng hàn khí xuất hiện, ba ngân châm vừa xuyên qua tường khí này, liền cấp tốc ngưng sương, xoạch một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành khối băng vụn!
Mỗ mỗ gật đầu, mừng rỡ lên tiếng: "Khuynh Thành, thực lực ngươi tiến thật xa, đúng là thoát thai hoán cốt. Không giống như người hoang phế mười năm tu luyện, bây giờ tham gia bách gia tranh minh, tuyệt không kém lũ tiểu gia hỏa sáu nhà còn lại!"
Không sai, người này chính là Sở Khuynh Thành vừa xuất quan sau năm năm bế quan tu luyện. Lúc này, nàng không còn yếu đuối như năm năm trước. Chỉ đứng một chỗ thôi, đã tựa như một tòa băng sơn, hung hãn nhưng bất động, quả nhiên là không hổ xưng hào Phi Thiên Hàn Phượng!
"Nào có, mỗ mỗ quá khen, còn may mà có ba vị cung phụng ngày đêm giúp ta tu luyện. Ba vị cung phụng, thật sự là vất vả!" Sở Khuynh Thành xoay người, khẽ khom người, cung kính thi lễ, ba người mỗ mỗ cũng vội vàng khom người cảm tạ. Ba bà lão kĩa cũng hạ thấp người đáp lễ, cười nhạt nói: "Chúng ta chính là cung phụng Hoa Vũ Lâu, giúp chút chuyện nhỏ đó là điều nên làm. Huống hồ, Khuynh Thành vốn thiên tư thông minh, chúng ta chỉ là giúp kích phát tiềm lực của nàng mà thôi, thực sự không tính là gì!"
Nghe được lời này, bốn người lần nữa cảm kích, ba vị cung phụng liền phất phất tay, đóng cửa đá lại. Sau đó, mấy người Sở Bích Quân mới có thể đến trước mặt Sở Khuynh Thành, kĩ càng quan sát nàng một phen.
"Thiên Huyền bát trọng cảnh, không tệ không tệ! Lần này, Hoa Vũ Lâu chúng ta nhất định sẽ để thế gian lau mắt một phen!" Sở Bích Quân sáng mắt lên, liên tục gật đầu.
Thanh Hoa lâu chủ cũng cười nói: "Lần này Khuynh Thành xuất thủ, nhất định sẽ tăng thể diện cho Hoa Vũ Lâu chúng ta, xem sáu nhà kia về sau còn dám xem nhẹ nữ nhân chúng ta hay không, hừ!"
"Ha ha ha. . . đương nhiên rồi, có điều. . ." Sở Bích Quân cười nhẹ gật gật đầu, nhưng rất nhanh, nàng liền cau mày, nghiêm túc nói, "Cho dù muốn để bọn họ mở mang kiến thức, cũng phải phân rõ lập trường! Chúng ta phải mượn cơ hội lần này, chèn ép khí diễm Đế Vương Môn, nếu không, cứ để bọn họ một đường hát vang tiến mạnh, sẽ rất bất lợi đối với chúng ta!"
"Không sai, cho nên, Khuynh Thành à, ngươi nhất định phải liên thủ với Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ. Trước đó ta đã nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng sẽ phối hợp với ngươi! Bên Dược Vương Điện, U Minh Cốc cùng Khoái Hoạt Lâm dường như cũng đã xác định đứng chung một chỗ với Đế Vương Môn, ngự hạ thất gia có thể nói đã chia làm hai phái! Cho nên lần bách gia tranh minh này, bảy nhà có lẽ sẽ không lưu cho đối phương bất kì thể diện gì, chắc sẽ mười phần thảm liệt!"
Nghe vậy, Sở Khuynh Thành nhíu mày, lo lắng nói: "Con quái vật Đế Vương Môn kia, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã khó đối phó, giờ còn phải lấy ba chọi bốn, việc này. . ."
"Ha ha ha. . . Yên tâm đi, không phải ba chọi bốn, là bốn chọi bốn. Nghe nói lần này Lạc gia cũng tham gia, bọn họ là tam lưu thế gia, nên có lẽ mới muốn đứng chung chiến tuyến với chúng ta. Chỉ là không biết, bọn họ lần này sẽ phái ra người nào. . ." Mỗ mỗ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
Sở Khuynh Thành lại lập tức sáng mắt lên, vui vẻ nói: "Lạc gia, vậy hắn sẽ đến không?"
Hoàn toàn minh bạch Sở Khuynh Thành chỉ người nào, nhưng mỗ mỗ lại lắc lắc đầu, chau mày nói: "Không rõ ràng, lẽ ra phải là hắn. Nhưng bây giờ, hắn đã mất tích hơn năm năm, sợ đã dữ nhiều lành ít, ngay cả người Lạc gia đều không biết. Cho nên, lần này, thời điểm có thể dựa vào Lạc gia chắc là rất ít!"
"Cái gì, hắn mất tích, đã xảy ra chuyện gì?" Sở Khuynh Thành không quan tâm Lạc gia có thể đến giúp mình bao nhiêu, chỉ có cực kì lo lắng cho Trác Phàm.
Mỗ mỗ bất đắc dĩ lắc đầu, tình cảm thật là độc dược xuyên ruột, khiến người ta mất phương hướng!
Thanh Hoa lâu chủ ai thán nói: "Năm năm trước, nghe nói Lạc Lôi Hạp xuất hiện dị biến, có người từng thấy hắn. Nhưng về sau, rốt cuộc không xuất hiện nữa, đoán chừng. . ."
Sở Khuynh Thành nghe đến đây, thân thể bất giác run run, không thể tin mà ra sức lắc đầu: "Không thể nào, hắn không có khả năng xảy ra chuyện!"
Mẫu Đơn lâu chủ thực sự nhìn không được, liền mắng to: "Tên phụ lòng đó, coi như xảy ra chuyện thì có sao? Ngươi thật lòng đối với hắn, hắn đâu có chút nào!"
Hai mắt Sở Khuynh Thành trở nên mê hoặc, trong lòng không hiểu, mỗ mỗ lại nghiêm túc nói: "Khuynh Thành, mặc kệ đến lúc đó hắn có xuất hiện hay không, ta đều hi vọng ngươi có thể rời xa hắn. Ta từng gặp mặt hắn, ta không nhìn lầm. Hắn dã tâm to lớn, làm người phi thường, chính là nhất đại kiêu hùng. Nam nhân như vậy tuy khiến nữ nhân mê muội, nhưng cũng là kẻ sẽ làm thương tổn lòng nữ nhân nặng nhất. Bởi vì trong lòng hắn, nữ nhân chỉ là vướng víu mà thôi, hắn không biết trân quý. Trong tâm hắn không có ngươi, ngươi đừng nên quá mê muội!"
Sở Khuynh Thành giữ im lặng, trong lòng chỉ có thể cười khổ.
Thế nhưng, ta đã không thể quay đầu a. . .
. . .
Kiếm Hầu Phủ, tại một nơi yên tĩnh, cũng có một cửa đá đang chậm rãi mở ra. Từ bên trong đi ra hai người trẻ tuổi, một là Tạ Thiên Dương, một người khác thì là thanh niên tóc mai điểm bạc, mắt đục không chịu nổi, dường như hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì, lạnh như một thanh kiếm. Hai mắt thỉnh thoảng lóe ra tinh quang, giống như hai thanh lợi kiếm, khiến người ta chỉ là nhìn thôi, liền cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn đao kiếm xuyên phá, đau đến không muốn sống, không dám nhìn thẳng.
Người này, chính là đệ nhất thiên tài Kiếm Hầu Phủ, đại ca của Tạ Thiên Dương, một trong lục long, Kim Giáp Kiếm Long, Tạ Thiên Thương!
"Thiên Thương, Thiên Dương, các ngươi rốt cục xuất quan!" Bên ngoài cửa đá, Tạ Khiếu Phong cười lớn đi tới, vỗ vỗ cánh tay hai người.
Tạ Thiên Dương nhếch miệng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nói: "Cha, ta đã hoàn toàn luyện thành vũ kỹ gia truyền nhà ta, Không Linh Cửu Thức, có thể cưới Ngưng Nhi rồi chứ."
Tạ Thiên Thương không nói gì, mà đi vòng qua Tạ Khiếu Phong, vừa đi vừa nói: "Con còn muốn đi luyện kiếm thêm, xin phép vắng mặt!"
Tạ Khiếu Phong không khỏi cười khổ, nhìn hai đứa con trai này, bất đắc dĩ không thôi.
Lão đại là võ si, không giây phút nào không tu luyện, ngày thường thân tình đều không để ý; lão nhị lại là hoa si, mỗi thời mỗi khắc đều chỉ nghĩ đến chuyện lấy vợ, nếu không phải dùng chuyện này dẫn dụ hắn, đoán chừng hắn sống với nữ tử kia, chắc là xách kiếm cũng không thèm.