Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463: Sự Đáng Sợ Của Hoàng Phủ Thiên Nguyên

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 463: Sự đáng sợ của Hoàng Phủ Thiên Nguyên

"Ha ha ha. . . Lão Độc quỷ, ngươi cuối cùng cũng tới!" Lâm Toàn Phong cười lớn một tiếng, đến bên cạnh Nghiêm Bán Quỷ, rồi nhìn Sở Khuynh Thành với ánh mắt khiêu khích.

Nghiêm Bán Quỷ thì một mực giữ im lặng, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, chỉ có sát ý trong đồng tử là không che giấu chút nào!

Sở Khuynh Thành bất giác run lên trong lòng, sắc mặt cấp tốc trầm xuống. Trong lục long nhất phương, trừ Hoàng Phủ Thanh Thiên, sáu người còn lại thực lực cho dù chênh lệch, cũng sẽ không quá lớn. Tuy nàng có thể đối phó Lâm Toàn Phong, nhưng nếu thêm Nghiêm Bán Quỷ, vậy thi rất khó giải quyết!

Lâm Toàn Phong hất ngực, cười lớn: "Ha ha ha. . . Phi Thiên Hàn Phượng, bây giờ là hai chọi một, ngươi lấy gì mà đánh với chúng ta?"

Sở Khuynh Thành đang chau mày, cảm thấy khó giải quyết! Thì đột nhiên, một tiếng cười vang lên: "Ha ha ha. . . Đều là lục long nhất phượng, lấy hai địch một, không ngại xấu hổ sao? Nếu đã không biết xấu hổ, chúng ta cũng có thể lấy ba địch hai đó"

Mọi người cùng giật mình, quay đầu lại, thấy chính là đoàn người Long Hành Vân cùng Tạ Thiên Thương đến.

Tiết Ngưng Hương nhìn về phía Lạc Vân Thường, sau phúc chốc chần chờ, thì đánh bạo lấy dũng khí, đến bên cạnh nàng, rực rỡ cười nói: "Lạc tiểu thư, ngươi không sao chứ!"

Lạc Vân Thường cười gật đầu, trong mắt thì đầy vẻ mê mang. Vị cô nương này là ai, vì sao lại quan tâm nàng như vậy?

Đến khi thấy Lôi Linh Giới trong tay Tiết Ngưng Hương, nàng mới giật mình, bởi vì, nàng cũng từng thấy trong tay Trác Phàm có một chiếc nhẫn tương tự như vậy: "Cái này. . . Chiếc nhẫn kia là. . ."

"Ừm, đây là Tình Lữ Giới Chỉ của chúng ta!" Thế mà, còn không đợi Tiết Ngưng Hương trả lời, Tạ Thiên Dương đã là mười phần vô sỉ vươn tay ra, khoe thêm một Lôi Linh Giới khác.

Tiết Ngưng Hương hung hăng lườm hắn, sau đó vội lắp bắp giải thích: "Lạc tiểu thư, ngài đừng hiểu lầm, ta. . . Hai chúng ta không có gì, đây là tín vật Trác đại ca đưa cho chúng ta!"

"Há, thì ra là thế!" Lạc Vân Thường gật đầu, trên mặt bất giác lóe qua vẻ thất lạc. Trong lòng thì thào, ngươi chưa từng cho ta một thứ gì cho ra dáng. . .

Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng liếc qua nơi này, trong lòng nhất thời phát lên một trận chua xót.

Mỗ mỗ không phải nói hắn là tên vô tình sao, sao lại khắp nơi lưu tình như vậy? Hừ. . .

Long Hành Vân đến bên Sở Khuynh Thành, cùng nàng đứng sóng vai, nhìn về phía hai người đối diện: "Không biết, trong hai vị, ai muốn so chiêu với tại hạ?"

"Hừ, không cần các ngươi xuất thủ, hai người bọn họ đều giao cho ta!" Tạ Thiên Thương nâng vỏ kiếm, hàn mang trong hai con ngươi đã bắn thẳng về phía đối phương.

Lấy hai đấu ba, này, cục diện nghịch chuyển hạ phong. Sắc mặt hai người Lâm Toàn Phong liền cấp tốc ngưng trọng lên.

"Ha ha ha. . . Không phải hai đấu ba, là ba đấu ba!" Đột nhiên, một tiếng cười to vang lên, một bóng người màu xám xuất hiện trước hai người Lâm Toàn Phong.

Sở Khuynh Thành lạnh lùng lên tiếng: "U Ảnh Quỷ Long, U Vũ Sơn!"

"Không sai, chính là ta!" U Vũ Sơn gật gật đầu cười, rồi nhìn về phía hai người bên cạnh nói: "Đại công tử quả nhiên không sai, lục long nhất phượng thật phải đánh sớm!"

"Ha ha ha. . . Vậy thì sao, ba cặp ba, chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ sao?" Lâm Toàn Phong lấy lại được tự tin!

Tạ Thiên Thương chậm rãi rút kiếm ra: "Hai người các ngươi không cần ra tay, ba người này giao cho ta!"

"Tạ công tử, một mình ngươi sao có thể chứ?" Sở Khuynh Thành giật mình, lo lắng nói.

Tạ Thiên Thương kiên định nói: "Nếu ngay cả ba người bọn họ cũng không thể đối phó, ta sao có thể khiêu chiến Hoàng Phủ Thanh Thiên?"

"Tạ huynh, huynh muốn làm gì tùy huynh, nhưng mong giao U Vũ Sơn cho ta!" Long Hành Vân tiến lên một bước, sắc mặt âm trầm nói: "Ân oán nhiều năm giữa Tiềm Long Các và U Minh Cốc, ta không muốn người khác nhúng tay vào!"

"Ha ha ha. . . Tốt, ta cũng rất muốn lãnh giáo thực lực của Thâm uyên Tiềm Long, xem đến cùng mạnh bao nhiêu!" U Vũ Sơn cũng cười lớn một tiếng, tiến lên trước một bước, cùng Long Hành Vân hai mắt đối mặt. Giữa hai người, phảng phất có tia lửa va chạm!

Nhất thời, song phương giương cung bạt kiếm, không khí trước đại chiến hết sức căng thẳng!

Thế mà, đúng lúc này, có một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên: "Dừng tay!"

Sưu sưu sưu sưu!

Bốn nhân ảnh, phân biệt đáp xuống trước song phương, cản trước mặt bọn họ. Mọi người xung quanh thấy liền thì thào lên tiếng: "Thiên Vũ Tứ Hổ!"

"Các vị, Độc Cô lão nguyên soái có cấm lệnh, trong Vân long thành, các nhà không được tư đấu, cho dù là bảy thế gia cũng thế, hi vọng các vị có thể tuân thủ!" Lão đại Độc Cô Phong, nhìn sáu người, ôm quyền lạnh lùng nói.

Ngay lúc này, Độc Cô Hỏa hét lớn: "Đại ca, Vân Hải. . ."

Nguyên lai, lão tam đã là phát hiện Lạc Vân Hải đang ngã trên mặt đất, tiến đến kiểm tra, thấy xương đùi của hắn đã đứt gãy, không khỏi lên cơn giận dữ, giọng nói trầm thấp, giống như mãnh thú gầm nhẹ: "Là ai làm?"

"Tam ca, là Lâm Toàn Phong!" Lạc Vân Thường đau lòng nói: "Mong bốn vị huynh trưởng làm chủ cho chúng ta!"

Độc Cô Hỏa lập tức đứng dậy, như được tiêm thuốc kích thích: "Đó còn cần phải nói sao, dám đả thương nghĩa đệ của chúng ta, đúng là không muốn sống? Đại ca. . ."

"Lão tam, im miệng!"

Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết lời, Độc Cô Phong đã hét lớn, hung ác trừng hắn, tiếp đó nhìn về phía chúng nhân nói: "Chuyện hôm nay, ta hi vọng mọi người có thể coi như chưa từng phát sinh! Nếu không, chờ lão nguyên soái ra mặt, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua!"

"Được thôi, tuy hôm nay không thể lãnh giáo cao chiêu của chư vị, quả thực đáng tiếc. Vậy để đến khi quyết chiến đi!" Lâm Toàn Phong nhún nhún vai, xùy cười ra tiếng, dù sao bọn họ cũng không có tổn thất gì.

Mấy người còn lại cũng nhìn nhau rồi gật đầu.

Độc Cô Phong thấy thế thì thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Lạc Vân Hải, xem kỹ thương thế của hắn, cuối cùng thở dài: "Vân Hải, ngươi không trách đại ca chứ?"

"Không, ta hiểu, đại ca lấy đại cục làm trọng!" Lạc Vân Hải lắc đầu, trong mắt đầy sự kiên nghị.

Độc Cô Phong nặng nề vỗ vỗ vai hắn, áy náy không nói nên lời.

Tiểu đệ bị người ta đả thương nặng, người làm đại ca lại không thể ra mặt cho hắn, hắn còn là đại ca gì nữa? Nhưng mà, vì chấp hành mệnh lệnh, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Bởi vì hắn là quân nhân, quân nhân của Độc Cô đại quân!

Tam Hổ còn lại cũng thở dài, song quyền bất giác nắm lại, trên mặt thoáng hiện vẻ tức giận.

"Thế nào, chuyện còn chưa được giải quyết sao?" Đột nhiên, một tiếng giọng nam đạm mạc truyền đến, mang theo một luồng khí thế đế vương như mệnh lệnh không thể chống đối.

Mọi người cùng quay đầu, thấy là con quái vật đáng sợ nhất lục long xuất hiện.

Chấn Thiên Đế Vương Long, Hoàng Phủ Thanh Thiên!

"Đại công tử, chuyện là như vậy. . ." Lâm Toàn Phong vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, bộ dáng mười phần chó săn, thuật lại mọi chuyện.

Hoàng Phủ Thanh Thiên gật đầu, thì thào: “Trác Phàm đã không hiện thân, vậy giết sạch người Lạc gia đi! Nếu như đến lúc đó còn không hiện thân, vậy đã đủ chứng minh hắn thật sự không ở đây!"

Mọi người nghe vậy thì giật nảy cả mình. Hoàng Phủ Thanh Thiên vậy mà ngang nhiên chống lại cấm lệnh của Độc Cô Chiến Thiên, muốn tru sát cả Lạc gia!

"Hoàng phổ công tử, cấm lệnh của lão nguyên soái, không cho phép các nhà tư đấu, chẳng lẽ ngươi. . ."

Độc Cô Phong hét lớn, nhưng còn không đợi hắn nói xong, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã khinh miệt nhếch miệng nói: "Tư đấu, tranh đấu, là miêu tả cho hai thế lực có thực lực ngang bằng! Các ngươi, còn chưa xứng tranh đấu với ta. Những việc ta làm, chỉ là mạt sát mà thôi, không tính là trái lệnh!"

Khẩu khí thật là lớn!

Hưu!

Đột nhiên, một Kiếm quang nhanh như tia chớp trực chỉ Hoàng Phủ Thanh Thiên. Trong mắt Tạ Thiên Thương lóe ra chiến ý nồng đậm, rống to: "Hoàng Phủ Thanh Thiên, giờ khắc này, ta đã đợi 10 năm! Không Linh Cửu Thức, trảm Thiên thức!"

"10 năm? Ngươi đợi uổng rồi!" Hoàng Phủ Thanh Thiên bình tĩnh đáp. Chờ kiếm quang kia tới trước người, hắn chỉ tùy ý phất tay một chưởng.

Oanh!

Lưỡi kiếm lập tức đứt thành từng khúc, một cỗ khí thế dời núi lấp biển đánh thẳng về phía Tạ Thiên Thương, đánh hắn bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun lên không trung.

Mà Hoàng Phủ Thanh Thiên chỉ là chậm rãi thu tay lại, như thể mới vừa rồi căn bản chỉ là tùy ý đuổi một con muỗi, cực kì hững hờ.

Tê!

Tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa hãi hùng, riêng là Tạ Thiên Dương. Hắn làm sao cũng sẽ không ngờ được, vị đại ca luôn luôn đánh đâu thắng đó, thế mà khi kẻ trước mặt là Chấn Thiên Đế Vương Long, không chịu nổi một kích như thế.

Mặc dù mọi người đều nói Hoàng Phủ Thanh Thiên là quái vật, nhưng đều là lục long nhất phượng, thực lực sao lại cách biệt lớn đến thế? Long phượng còn lại, căn bản không phải đối thủ của hắn a!

Nhất thời, tâm mọi người chìm hẳn xuống đáy cốc, trên mặt chỉ còn vẻ tuyệt vọng! Hoàng Phủ Thanh Thiên, tựa như là một tòa cao sơn không người có thể lay động, từng bước một tiến về phía trước, như con quỷ chậm rãi đến lấy mạng người.

Hắn tuy chỉ đi bộ chậm rãi, nhưng mỗi một bước lại giống như dẫm lên tim chúng nhân tại đây, mỗi bước chân càng giẫm thật sâu mọi người xuống dưới đáy tuyệt vọng. . .

Bình Luận (0)
Comment