Hoàng Phủ Thanh Thiên không khỏi chấn động, chậm rãi xoay người, tất cả mọi người cũng cùng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Dưới gió khí lay động, một bóng người hắc bào đứng nơi đó, giống như một thanh lợi kiếm tạm thời ẩn đi phong mang, tuy còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng cỗ khí tức khiếp người kia, lại làm cho tất cả mọi người đều không dám khinh thường!
Hai bên tay hắn còn đang ôm lấy hai nữ tử, chính là Lạc Vân Thường cùng Tiết Ngưng Hương tưởng như bị Hoàng Phủ Thanh Thiên đánh chết!
Cái này. . . sao có thể?
Hai người lẽ ra phải phải thịt nát xương tan, làm sao có thể còn sống? Chẳng lẽ, trong khoảnh khắc đó, dưới tính huống Hoàng Phủ Thanh Thiên đều không phát giác, người này cứu ra sao?
Vậy thì càng không có khả năng! Trong thiên hạ, ai có thể cướp người ngay trước mặt Chấn Thiên Đế Vương Long, còn không một tiếng động, lại còn là vào thời khắc sống chết như thế!
Kể cả Lâm Toàn Phong, cũng vạn vạn không có khả năng như thế!
Người này, đến cùng là thần thánh phương nào?
Nhất thời, ánh mắt mọi người đầy sự kinh dị cùng nghi hoặc. Cho dù là Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng mí mắt run run, giật mình mãi không thôi, không thốt nên lời!
Bởi vì, hắn cũng nhìn không thấu. . .
Lạc Vân Thường còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì. Bởi vì nàng đã cảm thấy mình phải chết. Giờ thì lại còn sống, rồi còn nằm trong tay một người khác
Tiết Ngưng Hương thì đã kích động kêu lên: "Trác đại ca, huynh quả nhiên bình an vô sự!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lần nữa kinh hãi.
Trác Phàm đặt hai nàng xuống, mỉm cười, chậm rãi lật tung áo choàng, lộ ra khuôn mặt khiến người ta đầy cảm xúc, hoặc kinh ngạc, hoặc vui sướng, hoặc cừu hận, hoặc chán ghét!
Không sai, vô luận hắn đi đến nơi nào, đều phải quấy cho long trời lỡ đất, Trùng Thiên Ma Long, Trác Phàm!
Trác Phàm cười nhẹ nhìn về phía Tiết Ngưng Hương, sắc mặt một không màng danh lợi hiếm thấy: "Ngưng Nhi, đã lâu không gặp!"
Tiết Ngưng Hương cười sung sướng, rồi ngượng ngùng cúi thấp đầu. Tạ Thiên Dương nằm rạp trên mặt đất, nhìn tình cảnh này, quả thực dục sinh dục tử! Hắn vừa thấy Tiết Ngưng Hương không bị sao, liền vui đến phát khóc. Nhưng nhìn ánh mắt mập mờ của nàng đối với Trác Phàm, hắn lại có xúc động muốn đâm chết người huynh đệ khốn nạn kia!
Ngưng Nhi a, vì sao ngươi xưa nay không dùng ánh mắt ấy nhìn ta vậy?
Phá vỡ bầu không khí là Lạc Vân Thường lên tiếng căm hận chửi mắng: "Năm năm này đến đi đâu, lo lắng chết ta!" Rồi rất nhanh không thể kềm chế kích động, ôm trầm lấy Trác Phàm, nước mắt không ngừng tuôn rơi!
Dường như giờ khắc này, nàng chỉ muốn ôm chặt lấy Trác Phàm, không cho hắn rời đi nửa bước.
Trác Phàm nhất thời chân tay luống cuống, không biết hai tay nên để chỗ nào tốt, cuối cùng chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, lấy đó làm an ủi đi.
Sở Khuynh Thành xa xa nhìn bọn họ, trong lòng càng chua xót!
Trác Phàm là phu quân mà nàng đã nhận định cả đời, nhưng bây giờ, trong ngực lại ôm ấm nữ nhân khác! Tuy nàng cũng biết đây là chuyện hợp tình lý, nhưng vô luận như thế nào nàng đều không thể thoát khỏi ưu thương. Cảm giác đau xót này, thậm chí đau hơn tổn thương trên thân thể hiện giờ!
Thiên Vũ Tứ Hổ cũng trái tim nát bấy! Nguyên lai vị Lạc tiểu thư này đã có người trong lòng a, hại chúng ta thầm mến nàng năm năm, còn thường xuyên vì thế mà huynh đệ đánh nhau một trận. Thật không ngờ. . . Aiz, nhà ven hồ hưởng trước ánh trăng a, Trác quản gia, con mẹ nó đúng là thằng trộm, trộm mất lòng tiểu thư!
Có điều, có người ưu sầu, thì cũng có ngời sung sướng.
Tạ Thiên Dương lúc này cũng như muốn cười đến ngoác mồm! Chỉ cần Trác Phàm có nữ nhân khác, Ngưng Nhi tự nhiên là hết hy vọng, vậy hắn sẽ có hi vọng. Mặc kệ người này là Sở Khuynh Thành hay Lạc Vân Thường, cũng không quan trọng a, ha ha ha. . .
Đột nhiên, một thanh âm ngạo nghễ phá vỡ bầu không khí đầy tâm tình: "Ha ha ha. . . Đại công tử, ta thấy tên Trác Phàm này không lợi hại như truyền thuyết, nay mới chỉ là Đoán Cốt cửu tầng mà thôi! Nếu như ngài giao thủ với hắn, sợ rằng sẽ mất thân phận, không bằng để ta làm thay đi!".
Hoàng Phủ Thanh Thiên trầm ngâm một trận, cuối cùng gật đầu!
Tiểu tử này nói đúng, nếu Trác Phàm chỉ có chút năng lực ấy, xác thực không cần hắn động thủ. Nhưng nếu Trác Phàm thâm tàng bất lộ, vậy thì lấy thằng ngu này đi thử xem sâu cạn, cũng không tệ!
Hoàng Phủ Thanh Thiên cười một tiếng, thản nhiên nói: "Vậy thì ngươi ra tay đi, bổn công tử cho phép!"
"Tạ đại công tử!" Lâm Toàn Phong ôm quyền, tà dị nhìn về phía Trác Phàm.
Trác Phàm nhíu mày, nhìn Lạc Vân Thường nói: "Ai vậy?"
Lạc Vân Thường vội giải thích, Trác Phàm mới biết. Chỉ là không ngờ, Hoàng Phủ Thanh Thiên thật sự cường hãn như thế, chỉ một người liền có thể lật tung ba nhà minh hữu của hắn cùng Thiên Vũ Tứ Hổ, còn khí định thần nhàn như thế.
Thực lực quả nhiên khủng bố, nếu lúc trước gặp phải, đoán chừng hắn cũng không phải đối thủ của người này, còn bây giờ a, hắc hắc. . . Trác Phàm cười gằn,. Lạc Vân Thường thấy vậy liền mừng rỡ trong lòng. Nàng đã quá quen thuộc điệu cười này của hắn rồi!
Cho nên không còn chút sợ hãi, chỉ thẳng Lâm Toàn Phong nói: "Trác quản gia, người khác ta không biết, ngươi giáo huấn tiểu tử này trước thật tốt cho ta!"
Trác Phàm sững sờ, không rõ ràng cho lắm: "Vì sao, hắn có gì đắc tội ngươi sao?"
"Bởi vì, bởi vì. . . trước khi ngươi đến, hắn. . . Khinh bạc ta!" Lạc Vân Thường nhăn nhăn nhó nhó nắm lấy ống tay áo Trác Phàm mà nũng nịu, cỗ mị hoặc này, để người khác nhìn thấy mà như mềm cmn nhũn cả người ra.
Trác Phàm nháy mắt mấy cái, lại thật sâu nhìn nàng, trong lòng thầm than, đại tiểu thư này thay đổi lớn quá, bản sự nữ nhân tiến bộ không ít a.
Mà, đại tiểu thư đã lên tiếng, bất kể có phải là thật hay không, thân là quản gia, sao có thể không ra mặt?
Sau đó sắc mặt liền trầm xuống, Trác Phàm vẫy vẫy bàn tay, vẻ mặt bất thiện nói: "Xuyên Lâm Dực Long Lâm Toàn Phong, dám khinh bạc đại tiểu thư nhà ta, quả thực chán sống!"
"Hắc hắc hắc. . . Thì sao, ai bảo Lạc gia không có nam nhân. . ."
Ba!
Thế mà, hắn nói còn chưa dứt lời, đã không biết tại sao bị vỗ bay ra ngoài! Chỉ nghe ầm ầm một hồi, trong nháy mắt va sụp ba bốn tòa nhà dân, vùi sâu vào phế tích.
Trác Phàm nổi giận đùng đùng thu tay lại, hai mắt như muốn phun lửa: "Thằng oắt con, trước mặt lão tử, dám nói Lạc gia không có nam nhân, càng thêm đáng chết!"
Tĩnh, chết tĩnh!
Tất cả mọi người ngốc ngơ ngác nhìn Trác Phàm, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ. Cho dù là Chấn Thiên Đế Vương Long, cũng cảm thấy kinh hãi!
Vừa rồi, đến cùng là xảy ra chuyện gì, cách nhau 100m có hơn, Trác Phàm tùy ý vung tay lên, vậy mà đập bay Lâm Toàn Phong!
Người kia là ai a, Xuyên Lâm Dực Long, Lâm Toàn Phong, Thiên Huyền cảnh, kẻ có tốc độ nhanh nhất Lục long nhất phượng! Bất luận là kình khí, hay là ám khí cũng được, chỉ cần là công kích từ xa, đều sẽ bị hắn tuỳ tiện né tránh. Chỉ cần là tốc độ, vĩnh viễn không ai đuổi kịp hắn! Kể cả công kích cận thân, cũng đuổi không kịp!
Nhưng bây giờ, Trác Phàm lại nhẹ nhàng vung tay lên, liền dễ dàng đập bay hắn?
Rồi còn kinh ngạc nhất là, hắn đến cùng là làm sao làm được?
Bởi vì không ai thấy hắn xuất thủ, kể cả con quái vật Hoàng Phủ Thanh Thiên!
Nói vậy, Trác Phàm chẳng phải là còn quái vật hơn cả quái vật sao, là quái vật trong đám quái vật?
Tạ Thiên Thương nhìn Trác Phàm, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng than nhẹ: "Trùng Thiên Ma Long trong truyền thuyết, quả nhiên danh bất hư truyền, quỷ dị vô cùng a!"
Long Hành Vân cũng cười khổ: "Đến giờ ta mới biết sao phụ thân lại kết minh với Lạc gia, mấy người Tiểu Kiệt Tiểu Quỳ lại vì sao liều mạng tu luyện như thế! Con quái vật này, thật sự là làm cho người ta rung động quá lớn, chỉ là, dù liều mạng tu luyện, có thể theo kịp hai tên quái này vật sao?"