Tiếng nói tiếng vọng bên tai mỗi người, nhưng lại không có một tiếng vỗ tay nào vang lên! Bởi vì đối thủ lần này của Trác Phàm, có thể nói là tất cả gia tộc hiện mặt, bao quát người xem nơi này!
Nào có chuyện địch nhân thắng lợi, mình vỗ tay trợ uy?
Huống hồ, nhìn từng bộ thi thể trên đất, trong lòng mọi người chỉ có đau xót cùng chết lặng không nói lên lời
"Lão Bàng, ngươi liệt kê gia tộc những người này ra cho ta, để ta đi tiếp kiến từng nhà!" Trác Phàm chỉ vào đám thi thể nói.
Lão Bàng gật đầu, khom người lĩnh mệnh!
Mọi người nghe vậy đều vẻ mặt bi phẫn, một người cả gan hô to: "Trác Phàm, chúng ta không cần ngươi mèo khóc chuột. Ngươi hôm nay giết nhiều người như vậy, không cần người phúng viếng xin tha tội, chúng ta nhất định không tha thứ ngươi!"
Nghe được lời này, mọi người gật đầu, đầy mắt cừu hận.
"Phúng viếng, tha tội?" Trác Phàm thì bật cười haha, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: "Ha ha ha. . . Các ngươi có phải nghĩ quá nhiều rồi hay không? Trác Phàm ta giết người, có bao giờ hối hận? Lại còn phúng viếng xin đám kiến hôi các ngươi tha tội?"
"Hừ hừ hừ, nói cho các ngươi biết, vừa rồi những kẻ nào xống lên muốn giết lão tử, lão tử sẽ ghi nhớ từng tên! Lão tử muốn phần danh sách này, là đợi ngày sau đến từng nhà các ngươi, xóa sổ sạch tất cả các ngươi, trách cho ngày sau xuất hiện kẻ dám đến báo thù, quá phiền phức! Phúng viếng? Tha tội sao? hahahah!"
Tê!
Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt tất cả mọi người đều tràn ngập hoảng sợ! Tên này còn là người sao, chẳng lẽ hắn giết nhiều người như vậy, đã không áy náy chút nào, còn muốn đuổi tận giết tuyệt?
Nhất thời, mọi người như đều quên hết cừu hận, ngược lại biến thành thời khắc lo lắng đến vận mệnh ngày sau. Hay là. . . Tranh thủ thời gian dọn nhà, ẩn vào núi rừng đi, tránh cho bị Ma Vương tìm tới!
Gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ này, rốt cuộc không ai dám nói ra một câu muốn báo thù!
Lãnh Vô Thường nhìn hết thảy đây, khóe miệng hơi nhếch lên lên, tán thưởng gật đầu: "Tiểu tử này, thủ đoạn xác thực cao minh, đám người kia dù có tâm báo thù, nhưng khi bị uy hiếp trực diện, cừu hận ngược lại sẽ trở nên mờ nhạt, biến thành sợ hãi! Cứ như vậy, những người này hẳn sẽ lập tức cút về nhà, chuẩn bị ẩn thân, sẽ không dám sinh ra bất kỳ trở ngại nào đối với hắn!"
"Nhưng cách làm của tiểu tử này, hoàn toàn chính là của một tên bạo quân, nhưng lại được lòng người a!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên đạm mạc.
Lãnh Vô Thường cười lắc đầu: "Bạo quân sở dĩ là bạo quân, chỉ là bởi vì hắn thất bại, mới có người dám gọi hắn là bạo quân! Chỉ cần hắn luôn thắng, thì sẽ là thiên cổ minh quân. Còn Trác Phàm, không có gì có thể khiến hắn xoắn xuýt! Chí ít, hiện tại xem ra, hắn đã thành công khắc sâu hình ảnh trong lòng tất cả gia tộc. Đó là đắc tội Lạc gia, không hề có sự khác biệt khi đắc tội bảy thế gia, đều sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu! Như vậy, ngoài chúng ta, ai còn dám nhằm vào Lạc gia?"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên bình tĩnh gật đầu: "Kẻ này không chỉ có kiêu hùng chi tư, càng có đế vương chi tài, vẫn là phải mau chóng trừ bỏ cho thỏa đáng!"
Nói rồi, Hoàng Phủ Thiên Nguyên chậm rãi đứng lên, muốn rời đi!
Đế Vương Môn cũng đi theo, sáu nhà còn lại thấy thế, cũng biết màn trình diễn hôm nay của Trác Phàm đã kết thúc, cũng lièn ào ào đứng đứng dậy rời đi.
Trác Phàm nhìn bảy nhà rời đi, cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài, chỉ có Tiết Ngưng Hương, Tạ Thiên Dương đi đến, Trác Phàm liền cười nhẹ nói: "Thật sự là trùng hợp a, các ngươi cũng tới tham gia bách gia tranh minh!"
Thế mà, ngay một khắc này, Lãnh Vô Thường nơi xa chợt ngừng chân, quay đầu nhìn Trác Phàm, sau khi suy tư một lúc, khóe miệng liền nở nụ cười quỷ dị.
"Môn chủ, nhược điểm của tiểu tử kia, ta nghĩ ta đã biết!" Lãnh Vô Thường đến bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Nguyên, thấp giọng tự tin nói.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên nghe vậy liền sáng mắt nói: "Chẳng lẽ Lãnh tiên sinh đã biết cách phá giải thần thông đột nhiên biến mất của tiểu tử kia?"
"Vậy thì không, đó đại khái gioongsn hư không gian truyền tống trận, cần phải dùng trận pháp vây khốn hắn!" Lãnh Vô Thường lắc đầu đáp.
Nếu lời ấy bị Trác Phàm nghe được, nhất định sẽ giật nảy cả mình, tán thưởng Lãnh Vô Thường nhãn lực độc ác. Đây chính là nhược điểm lớn nhất của Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng!
"Nhưng. . . làm thế nào mới có thể nhốt hắn trong trận? Hắn khôn khéo xảo trá, làm người phi thường cẩn thận!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhíu mày nói.
Lãnh Vô Thường thần bí nói: "Không sai, tiểu tử này giảo quyệt như cáo, cho dù là ta cũng rất khó lừa hắn! Nhưng, dù thông minh cũng có thời điểm thất thường!"
"Há, xem ra Lãnh tiên sinh đã có kế sách thần kỳ!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười nhẹ nói.
Lãnh Vô Thường chỉ cười gật đầu. . .