Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 487 - Chương 487: Quyết Chiến Khai Mạc

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 487: Quyết chiến khai mạc

Cao sơn lớn nhất phía Tây Vân Long Thành tên là Truyện Lệnh Sơn!

Đỉnh núi vị trí trung tâm, thiết lập đại hình truyền tống trận cấp , tên là tinh vân trận. Truyền ngôn, lúc trước, khi Thiên Vũ Đế Quốc khai quốc, đây là nơi hoàng thất Vũ Văn gia điều động binh mã, trợ giúp khắp nơi tiền tuyến.

Về sau thiên hạ thái bình, trận thức không dùng để làm gì, chỉ có thể làm công cụ cho bách gia tranh minh.

Lúc này, nơi đây đã tụ tập nhân mã từ mấy trăm gia tộc, tiếng người huyên náo! Tất cả mọi người nhìn trận hình gần ngàn mét vuông tại vị trí trung tâm, đều sợ hãi thán phục, vừa hưng phấn vừa tâm thần bất định!

Hưng phấn tất nhiên là sắp được tiến hành quyết chiến, được làm vua thua làm giặc, trăm năm hưng suy của gia tộc đều tại một lần này, bọn họ không phải không hưng phấn; tâm thần bất định thì là quyết chiến đương nhiên rất tàn khốc hơn thảm liệt, ai mà không sợ chết?

Lần này còn có một con hắc mã mới, Lạc gia, có tên quản gia nguy hiểm vl!

Vừa nghĩ đến đây, mọi người lo lắng!

"Mau nhìn, Lạc gia đến!" Đúng lúc này, không biết người nào hô to một tiếng, mọi người cùng nhau nhìn về phía tiếng động, thấy Lạc Vân Thường, Trác Phàm mang theo cả đám Lạc gia đi về phía này.

Lạc Vân Hải đã hoàn toàn bình thường, lần này đã có thể oai hùng anh phát, trên mặt đầy chiến ý. Tuy tuổi nhỏ, nhưng danh hào Thiên Vũ Ngũ Hổ, không phải suông!

Thấy thế, đám người lại lập tức ngưng trọng lên!

Đi tới nơi này, Lạc gia giống như mãnh hổ vào bầy dê, chung quanh trong vòng mười thước đồng loạt nhường ra chỗ trống. Dường như tất cả mọi người, đều không dám tùy tiện tiếp cận con mãnh hổ này.

Nhưng vẫn có ngoại lệ. . .

"Trác đại ca, các người đến rồi!" Tiết Ngưng Hương hưng phấn vẫy tay, chạy tới chỗ Lạc gia. Phía sau nàng thì là bọn người Tiết gia cùng Đổng gia, không khỏi khiến mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Lạc gia mà cũng dám tiếp cận, hai nhà này cùng Lạc gia đến cùng là quan hệ như thế nào?

Về sau lại thấy nhị công tử Kiếm Hầu Phủ, Tạ Thiên Dương cũng bước đi theo, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là đồng minh a!

Dù sao, nghe nói sau lưng Lạc gia có mấy thế lực chống đỡ, bên trong thì có Kiếm Hầu Phủ, bây giờ xem ra, quả nhiên không giả!

Suy được đến đây, mọi người liên đố kị Lạc gia. Khó trách Lạc gia đột nhiên mạnh như vậy, từ một tam lưu thế gia, một đường hát vang tiến mạnh xâm nhập quyết chiến, nguyên lai là có bảy thế gia sau lưng a!

Tiết Ngưng Hương thở hồng hộc chạy đến, ngây thơ vui cười, Trác Phàm mỉm miệng, hòa ái vỗ đầu nàng, cười nói: "Sao muội cũng tới, không phải muội không thích xem chém chém giết giết sao?"

Lạc Vân Thường thật sâu liếc hắn, bờ môi khẽ cắn, trong lòng chua xót. Trong mấy ngày này, đây là lần thứ nhất nàng thấy Trác Phàm mỉm cười nhẹ nhõm tự nhiên như thế. Nhưng nụ cười này, vì sao không phải dành cho nàng '?

Lạc Vân Thường bất đắc dĩ thở dài, thật không cam lòng.

"Không sao, Trác đại ca, lần này Tiết gia chúng ta tham chiến, ta cũng muốn tham gia!" Tiết Ngưng Hương cười đáp, còn đầy chiến ý giơ cao nắm đấm.

Trác Phàm kinh hãi, vội hét lớn: "Không được, Ngưng Nhi, lần này quyết chiến rất hung hiểm, không phải trò đùa, muội tuyệt đối không thể tham gia!"

"Không có gì đáng ngại, bởi vì ta biết, ta thấy đến khi nguy hiểm, Trác đại ca nhất định sẽ tới cứu ta!" Tiết Ngưng Hương chớp chớp đôi mắt to mỹ lệ, nhìn Trác Phàm lộ ra ánh mắt chờ mong, còn dương dương viên Lôi Linh Giới: "Mỗi lần ta thấy nguy hiểm, Lôi Linh Giới nhất định sẽ phát sáng, sau đó huynh sẽ xuất hiện. Mỗi lần đều là như vậy, không phải sao?"

Trác Phàm không khỏi run run, cuối cùng bất đắc dĩ bật cười ra tiếng, gật gật đầu: "Được, ta sẽ trông trừng muội!"

"Không cần ngươi quan tâm, ngươi không phải còn đối phó Hoàng Phủ Thanh Thiên à, Ngưng Nhi để ta bảo vệ là được!" Lúc này, Tạ Thiên Dương ba chân bốn cẳng chạy tới, cao ngạo hất lồng ngực.

Mấy người Tiết Định Thiên cũng đến, lúng túng khó xử nói: "Là nha đầu này quá tùy hứng, nhất định muốn tham gia. Trác công tử yên tâm đi, nàng có hai vị huynh trưởng của nàng cùng Tạ công tử, sẽ không tạo thêm phiền phức cho Trác công tử!"

Vừa dứt lời, Tiết Cương cùng Tiết Lâm liền tiến lên phía trước, khom người ôm quyền.

Trác Phàm ngơ ngẩn nhìn mọi người, hài lòng gật đầu, nhưng tâm lý lại có cảm giác mất mát! Chẳng biết tại sao, hắn cứ cảm thấy hắn cùng Ngưng Nhi đang ngày càng xa nhau, trung gian còn cách trùng điệp sơn mạch, không thể trở về những ngày như khi tại Vạn Thú sơn mạch.

Nhưng đây hẳn là kết quả tốt nhất. Hắn vốn là muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa, đoạn chuyện cũ quá đáng giá này, có thể đoạn tự nhiên là tốt nhất!

Trác Phàm hít một hơi thật sâu, lần nữa bình tĩnh nỗi lòng, giếng cổ không gợn sóng thản nhiên nói: "Bảo vệ nàng thật tốt, đừng để nàng xảy ra chuyện!"

"Đó còn cần phải nói?" Tạ Thiên Dương ngẩng đầu, bĩu môi nói.

"Trác Phàm, ta cũng muốn tham gia!" Đột nhiên, Lạc Vân Thường nói.

Trác Phàm nhướng mày, nghi ngờ nói: "Vì sao, không phải đã nói lần này ta cùng Vân Hải mang mười tên hộ vệ đi là được rồi, làm sao ngươi. . ."

"Không sao, dù sao cũng có ngươi bảo hộ ta!" Lạc Vân Thường vung vung nắm đấm, chớp chớp mắt, di dỏm nói.

Trác Phàm chậm rãi lắc đầu, đạm mạc nói: "Không thể, quá nguy hiểm!"

"Ngươi quan tâm ta?"

"Cũng không phải!" Trác Phàm lạnh lùng nói: "Ta là sợ vì chăm sóc ngươi mà phân tâm, ta thấy nguy hiểm!"

Nhất thời, mọi người chung quanh đều che miệng cười khẽ.

Lạc Vân Thường không khỏi trừng mắt, tức giận đạp Trác Phàm một phát. Ta đến thì ngươi sợ thấy nguy hiểm, thành ra liên lụy ngươi, Ngưng Nhi đi thì ngươi nói muốn bảo vệ nàng, ngươi đến cùng có ý gì?

Đối mặt cú đá này, Trác Phàm lại không tránh không né, cứ thế mà chịu, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng. Lạc Vân Thường muốn đá thêm, nhưng làm sao cũng không nâng nổi chân, lòng chỉ còn bi thương đau xót!

Lúc này, Trác Phàm, toàn bộ trái tim đều đóng lại, như một người anh hùng cao ngạo, chỉ nguyện một mình yên lặng tiếp nhận hết thảy sóng gió. . .

"Thất thế gia đến!" Một người nào đó hét lớn, mọi người ào ào quay đầu nhìn, thấy bảy thế gia nối đuôi nhau đi đến, từng người đi về vị trí phía trước nhất.

Sở Khuynh Thành nhìn trộm Trác Phàm, lại thấy hắn vẫn vẻ mặt lạnh lùng, bất giác cắn môi, song quyền nắm chặt.

Mỗ mỗ thật sự là nói đúng, người này thật sự là người vô tình vô nghĩa, không đáng để bất kì nữ nhân nào vì hắn mà phải đau khổ!

Hừ lạnh một tiếng, Sở Khuynh Thành không còn quan tâm nữa, cũng mặt lạnh như sương đi sau lưng mỗ mỗ.

"Độc Cô lão nguyên soái đến!" Ngay sau đó, lại một tiếng hô to vang lên, Độc Cô Chiến Thiên mang theo hơn vạn binh mã đi tới, vung tay vây quanh trọn khu vực. Hắn không phải muốn bắt người nào, chỉ là vì bảo trì trật tự.

Độc Cô Chiến Thiên đến bên Trác Phàm, ra sức vỗ vai hắn: "Ha ha ha. . . Hảo tiểu tử, ngày đó trên diễn võ trường, lão phu còn thời khắc chuẩn bị xuất thủ cứu ngươi, ngươi thế mà giấu sâu như vậy, hại lão phu phí công lo lắng một trận!"

"Lão nguyên soái hôm đó cũng có mặt?" Trác Phàm ngạc nhiên nói.

Độc Cô Chiến Thiên cật gật đầu, vịn râu cười khẽ: "Đương nhiên, dù sao vài ngày trước mới thấy Hoàng Phủ Thanh Thiên sử xuất thần thông, cho nên lão phu sợ ngươi lại gây chuyện với hắn, nên luôn ẩn một bên quan sát! Không ngờ a, không ngờ, các ngươi đều là quái vật, ha ha ha. . ."

Rồi Độc Cô Chiến Thiên quay qua Lạc Vân Hải căn dặn vài câu, rồi mới quay người rời đi. Thiên Vũ Tứ Hổ tới góp phần trợ uy một phen rồi cũng theo rời đi.

Đi lên đài cao nhất, Độc Cô Chiến Thiên quay đầu nhìn xuống dới, hét to: "Mời các vị thế gia đến trước đài, bách gia tranh minh quyết chiến, lập tức bắt đầu!"

Dứt lời, bảy thế gia từ Đế Vương Môn bắt đầu, xếp thành một hàng, sắp xếp thứ tự chiến thắng bách gia tranh minh lần trước! Các thế gia phụ thuộc ào ào đi theo.

Đương nhiên, gia tộc đứng hàng Đế Vương Môn luôn là nhiều nhất.

Nhưng sói nhiều thịt ít, Đế Vương Môn đương nhiên sẽ không tiếp nhận quá nhiều gia tộc! Những kẻ không có sức cạnh tranh, sẽ lui mà cầu thấp hơn, căn cứ thực lực bản thân mà đứng sau lưng mấy nhà còn lại.

Trác Phàm nhìn Lạc Vân Hải, khẽ gật đầu.

Lạc Vân Hải liền sải bước đi thẳng về phía trước, dưới ánh mắt kinh dị của tất cả mọi người, đứng tại vị trí song song với bảy thế gia, liên tiếp Hoa Vũ Lâu!

Bọn người Trác Phàm theo sát, dương dương tự đắc ngẩng đầu ưỡn ngực!

Mọi người kinh hãi. Giờ khắc này, bọn họ mới hiểu được, nguyên lai Lạc gia không phải là phụ thuộc thế gia nào đó, mà chính là muốn lập chí ngang với bảy nhà a!

Nhưng, đây không khác nào là khiêu chiến quyền uy của ngự hạ thất gia, ngự hạ thất gia liệu có cho phép sao. . .

Bình Luận (0)
Comment