Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 497 - Chương 497: Thiên Hạ Chi Chủ

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 497: Thiên hạ chi chủ

Ầm!

Một tiếng sấm rền nổ vang, Trác Phàm hóa thành thiểm điện kinh lôi, bay lượn trên đường chân trời, vẻ mặt xuân phong đắc ý.

Thường nói hảo tâm tất có hảo báo, lão tử xuất thủ cứu xú nha đầu một mạng, không ngờ thật sự kiếm lời như thế. Xem ra câu nói này cũng không phải không có lý, lão tử nhất định phải làm nhiều việc tốt mới được, ha ha ha. . .

Trác Phàm cười như điên, thỏa mãn không thôi.

Đột nhiên, bá, trước mặt hắn xuất hiện một bóng người, Trác Phàm định thần nhìn lại, lại chính là tiểu nha đầu kia.

"Cô nương, cô có chuyện gì?" Trác Phàm nhíu mày, biết mà còn hỏi.

Nữ tử kia hận hận thở hồng hộc, dứt khoát vươn tay, tức giận nói: "Lấy ra đây!"

Trác Phàm vẫn giả vờ ngây ngốc.

Nữ tử thấy thế liền quát: "Hóa Hình Nhũ, còn có những dược liệu kia! Ngươi đừng tưởng rằng bản cô nương không biết, ngươi vơ vét bao nhiêu chỗ tốt, bản cô nương không so đo với ngươi, nhưng theo quy củ giang hồ, thấy mặt phân một nửa!"

"Chậc chậc chậc. . . Tiểu nha đầu, nói như vậy, ta càng không thể cho ngươi!" Trác Phàm lắc đầu chế nhạo: "Dựa vào cái gì ta phải phân một nửa cho ngươi?"

Nữ tử kia trì trệ, ủy khuất nói: "Nhưng. . . Nhưng đó là ta phát hiện ra trước!"

"Ngươi phát hiện ra trước, không có nghĩa là của ngươi!"

"Nhưng. . . Nếu không phải ta nói cho ngươi, làm sao ngươi biết chỗ đó có bảo bối? Cho nên, ngươi phải chia cho ta phân nửa!".

Trác Phàm lắc đầu, đạm mạc nói: "Vậy ngươi cũng đừng quên, ta còn cứu ngươi một mạng. Làm báo đáp, ngươi nói cho ta biết tàng bảo, cũng coi như chúng ta thanh toán xong, cáo từ!"

Nói rồi, Trác Phàm cười lớn, muốn rời đi, Nhưng nữ tử kia lại vươn tay, cản hắn lại, giận dữ mắng: "Tên vô lại, vốn là bản cô nương nể tình ngươi cứu ta, không muốn tính toán với ngươi, còn nguyện ý chia đều những thiên tài địa bảo kia. Nhưng bây giờ, ngươi quá không biết tốt xấu rồi!"

Vừa dứt lời, nàng hoàn toàn phóng thích khí thế Thiên Huyền nhị trọng cường đại, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, rất hiển nhiên là muốn ăn cướp trắng trợn.

Nhưng Trác Phàm lại nhàm chán ngáp một cái, không thèm để ý chút nào: "Nữ tử, thực lực cao hay thấp, có lúc không quan hệ tu vi đâu. Một khi động thủ, ngươi tuyệt đối không có mảy may phần thắng!"

"Hừ, tiểu tử phách lối cuồng vọng, đừng có phô trương thanh thế. Coi như ngươi có thể hàng phục linh thú cấp sáu, đó cũng chỉ là linh thú. Ta tu Ngự Thú chi thuật, biết môn đạo trong này, ngươi chỉ có thể hàng phục linh thú, lại vô dụng đối với người. Ngươi muốn làm ta sợ sao, nằm mơ, tiếp chiêu đi!"

Nàng bỗng nhiên vọt tới Trác Phàm, nhất quyền đánh tới hắn mặt. Quyền phong lạnh lẽo đè ép khiến da mặt Trác Phàm run run.

Nhưng Trác Phàm vẫn sắc mặt lạnh nhạt, chờ quyền đầu kia tới gần, mới đột nhiên biến mất. Nữ tử không khỏi sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt. Nhưng còn không đợi nàng kịp phản ứng, chẳng biết lúc nào, thiết trảo đã trong nháy mắt chế trụ cổ tay xuất quyền của nàng, rồi rất nhanh lật đến sau lưng nàng.

“Ai nha!" Nữ tử duyên dáng hô to, cổ tay bị bẻ ngược đau đớn vô cùng, nước mắt chảy ròng, hét to: "Tay. . . Tay. . . Tay. . . gãy bây giờ, buông ra, mau buông ra. . ."

Trác Phàm lắc đầu bật cười, nhẹ nhàng thả nàng ra.

Nữ tử kia thoát ra liền vội vàng bay tới đằng trước, cách xa Trác Phàm mới dám quay người, vừa sợ vừa nghi nhìn hắn, trong mắt đều là vẻ khó hiểu.

Tiểu tử này làm sao vậy, rõ ràng chỉ có tu vi Đoán Cốt cảnh cửu tầng, nhưng tốc độ lại nhanh đến vậy, lực lượng cũng lớn đến kinh ngạc, lại có thể nhẹ nhõm khóa nàng lại, giống như diều hâu vồ gà con, thật quá không hợp lẽ thường!

Quỷ dị, thật sự là quỷ dị!

Rồi đột nhiên nhớ lại lời Trác Phàm vừa nói, nàng mới ý thức được,.

Tiểu tử này, mẹ hắn chính là quái vật giấu diếm thực lực!

Nghĩ tới đây, nàng cắn môi, vung tay lên, ba đạo hào quang loé lên, theo đó là ba tiếng rống giận rung trời, ba con linh thú cấp bốn thình lình xuất hiện.

Trác Phàm kỳ dị gật đầu: "Cũng có chút thủ đoạn, tuổi còn trẻ lại có thể có ba con linh sủng cấp bốn!"

"Hắc hắc hắc, sợ chưa!" Nữ tử đắc ý kiêu ngạo nói: "Nói cho ngươi biết, linh sủng tối của bản cô nương có mười mấy con, ba còn này là trung thành nhất, hơn nữa còn biết bay. Nếu là chỗ của ta, ta bảo đảm để ngươi ngập trong đại quân linh sủng của ta!"

Tại Thiên Vũ, mọi người đều là chuyên chú vào thực lực bản thân, không quá quan tâm ngự thú chi pháp. Cho nên rất nhiều người đều không có linh sủng, cho dù là cao thủ, cũng chỉ có một hai con mà thôi.

Nhưng tiểu nha đầu này, thực lực không mạnh bao nhiêu, nhưng linh sủng lại có hơn mười con, hiển nhiên là chuyên công thuật pháp thu phục linh sủng. Trác Phàm liền hiếu kì quan sát thêm cả người cả thú.

Nhưng nữ tử lại coi là Trác Phàm sợ, không khỏi càng thêm đắc ý, cười to lên: "Ha ha ha. . . Bây giờ mới biết sợ sao, muộn rồi. Nếu ngươi chịu nhận lỗi, giao ra những thiên tài địa bảo kia, bản cô nương có thể nể tình ngươi từng cứu ta mà có thể bỏ qua cho ngươi, khoan dung tội ngươi bất kính với ta!"

"Làm sao ngươi biết ta sợ? Chẳng lẽ ngươi đã quên, con linh thú cấp sáu kia đứng trước mặt ta, còn phải ngoan như mèo nhỏ, bằng mấy con linh thú ba bốn cấp của ngươi mà muốn làm ta sợ? Ha ha ha. . ." Trác Phàm khinh thường cười lạnh.

Nữ tử nghe vậy liền giận dữ quát to: "Ngươi. . . Ngươi đừng có khoác lác, ai biết ngươi đãm gì Độc Giao? Chắc là, ngươi cũng dùng ngự thú chi pháp như ta, dùng Nguyên Thần tấn công. Linh thú của ta lại là vật có chủ, ta với chúng nó Nguyên Thần tương thông, mệnh lệnh của chủ nhân cao hơn hết thảy. Ngươi thu phục được bọn chúng sao?"

"Há, vậy thử xem?" Trác Phàm khinh thường bĩu môi.

Cảm nhận được vẻ khinh thường trong mắt Trác Phàm, nàng càng giận, phất tay quát to: "Các ngươi lên hết cho ta. Cho tiểu tử thúi này biết sự lợi hại của chúng ta!"

Rống!

Ba con linh thú mười phần trung thành nghe lời, được mệnh lệnh của chủ nhân, liền không nói hai lời vồ đến Trác Phàm. Trác Phàm vẫn sắc mặt lạnh nhạt, đứng im lặng hồi lâu.

Chờ ba con linh thú tới gần, như lập tức muốn bổ nhào vào hắn, xé hắn thành mảnh nhỏ, thì ông một tiếng, trong ánh mắt lóe lên thanh sắc quang mang!

Ngay lập tức, ba con linh thú giống hệt con linh thú cấp sáu lúc trước, cũng trong nháy mắt cứng đờ bất động. Đầu đổ đầy mồ hôi lạnh!

Má ơi, người này đến cùng có lai lịch gì, tại sao lại có uy thế khủng bố như thế?

Cứng ngắc quay đầu liếc nhìn nhau, ba con linh thú không nói hai lời, vội vàng cụp đuôi, hoảng sợ chạy tán loạn, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

Nữ tử kia thấy vậy, cũng không khỏi nghẹn họng ngây người, qua một hồi lâu mới phản ứng được, vội vã quay đầu hô to, kêu chúng nó trở về.

Nhưng bọn chúng nào dám nghe lời nàng?

Ừ thì mệnh lệnh chủ nhân cao hơn hết thảy, nhưng đại nạn lâm đầu thì cũng phải biết đường mà chạy a!

Aida, người chủ nhân này điên rồi sao, vì sao để cho chúng ta đối phó kẻ đáng sợ như vậy, rõ ràng là đi chịu chết a!

Nữ tử kia hô quát hồi lâu, vẫn không thấy ba con linh sủng trở về thì tức giận. Nhưng ngay sau đó, nàng lại run lên, rồi bất chợt co rúm ngồi xổm người xuống, trong mắt đã tràn đầy vẻ sợ hãi.

Trác Phàm chậm rãi bước đến, xùy cười ra tiếng: "Xem ra tâm ý tương thông với linh sủng cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Chí ít ba con linh thú hoảng sợ, ngươi làm chủ tử cũng phải chia sẻ một nửa sự khủng hoảng a!"

"Ngươi. . . Ngươi đến cùng là ai?" Nữ tử kia co rúm lại, đầy hoảng sợ nói.

Đến bây giờ nàng dường như mới biết được, vì sao linh thú cấp sáu tại trước mặt người nam nhân này lại ngoan ngoãn như thế!

Bởi vì người đàn ông này, căn bản không phải dùng Nguyên Thần khống chế bọn chúng, mà chính là khiến chúng nó từ đáy lòng sinh ra sự hoảng sợ tối nguyên thủy, cho nên trước mặt nam nhân này, bọn chúng căn bản không có mảy may sức phản kháng!

Nhưng. . . Làm sao có thể?

Một đám mãnh thú vô cùng hung ác, làm sao có thể vừa mới nhìn thấy một người đã sinh ra sự sợ hãi như thế. Toàn bộ đại lục, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện người như vậy a!

Nhưng nam nhân này, lại nhẹ nhàng làm được. Hắn, đến cùng là ai. . .

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, Trác Phàm nhếch miệng cười, tất nhiên không nói rõ, chỉ đạm mạc nói: "Tương lai, ta sẽ là chủ nhân thiên hạ này!"

Vừa dứt lời, Trác Phàm lần nữa cười lớn, giương cánh bay đi, để lại nữ tử kia co rúm lại thật lâu, ngơ ngác nhìn hắn bay đi xa, trong mắt chỉ có kinh khủng cùng nghi hoặc.

Trác Phàm, người nam tử thần bí này, tuy chỉ có duyên gặp mặt với nàng mấy lần. Nhưng ấn tượng hắn lưu lại cho nàng, lại là khắc cốt ghi tâm. Nhất là lời nói sau cùng, hắn sẽ làm chủ thiên hạ này!

Nếu lời này là từ miệng người khác nói ra, nàng nhất định sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng chẳng biết tại sao, Trác Phàm nói lời này lại để nàng cảm thấy rất đương nhiên, như thể, hắn nói được nhất định sẽ làm được.

Thiên Vũ, tại sao có thể có nam nhân đáng sợ như thế?

Hưu!

Một tiếng xé gió vang lên, hai người nam tử khoác hắc bào xuất hiện.

"Liên Nhi, ngươi làm sao vậy?" Một người sợ hãi kêu lên, một người khác cũng vội nói: "Tiểu thư, ngài không sao chứ!"

Nữ tử ngẩng đầu nhìn hai người, vẻ sợ hãi trong mắt còn chưa tán đi, chỉ run rẩy thì thào: "Ca. . . Thiên Vũ, không phải nơi chúng ta có thể đánh hạ, chúng ta, mau về thôi. . ."

Vừa dứt lời, hai mắt nàng liền tối sầm lại, ngất đi. Hai người kia quýnh lên, vội ôm lấy nàng.

Lời nàng vừa nói, đến cùng là có ý gì. . .

Bình Luận (0)
Comment