Bất quá, đáng tiếc, bọn họ đoán sai. Trác Phàm căn bản chính là một tên chỉ coi trọng lợi ích thực tế, không phải là người như thế.
Đối với loại nhân vật vô pháp vô thiên này, ngươi thật sự không thể nào dùng bất luận thứ gì như vinh dự đạo đức để đi ước thúc hắn! Bởi vì hắn sinh ra, chính là để chà đạp những thứ này…
Khóe miệng vạch ra một đường cong tà dị, Trác Phàm quay đầu liếc nhìn người kia một chút, trong mắt lóe lên hàn mang, bá một tiếng, một đạo ba động vô hình đã xẹt qua trước người hắn.
Bỗng nhiên, hai con mắt người kia không còn một mống, thẳng tắp ngã xuống, đã là triệt để không có sinh cơ!
Ý niệm giết người!
Tròng mắt nhịn không được mà co rụt lại, mọi người cùng nhau kinh hãi, vội vã lui về phía sau, trên mặt đã hoàn toàn bị hoảng sợ thay thế.
Tuy đã sớm có nghe nói, nhưng hiện tại khi chân chính kiến thức thần thông Thần Chiếu cảnh, bọn họ mới thiết thiết thực thực cảm thụ được cảm giác sự kinh khủng, vô luận như thế nào đều huy sái không đi.
Trác Phàm nghiêng người liếc nhìn mọi người một chút, cười nhạt thành tiếng: “Lão tử giết người, cho tới bây giờ đều là tùy tâm sở dục, không có chú ý nhiều như vậy! Còn thân phận... Ha ha ha, đừng khách khí như vậy, ta bất quá cũng chỉ là một tiểu quản gia của một tam lưu thế gia mà thôi, cùng các ngươi không sai biệt lắm, nào có thân phận gì để mà nói! Coi như giết các ngươi, cũng thực sự chưa tới mức bôi nhọ đi!”
Lời vừa nói ra, khóe miệng mọi người bất giác cùng nhau méo xệch, phiền muộn vô cùng!
Tiểu tử này cũng thực sự quá vô sỉ a, còn nói cái gì mà tiểu quản gia của tam lưu thế gia. Bên trong Thiên Vũ, có cái tam lưu gia tộc nào, con mẹ nó, dám khiêu khích bảy thế gia a?
Tiểu tử này nhìn như khiêm tốn, nhưng rất rõ ràng là đang trang bức!
Tựa hồ là nhìn ra oán thầm trong lòng mọi người, Trác Phàm không khỏi cười lớn một tiếng, gật đầu thừa nhận nói: “Không sai, lão tử là đang trang bức, trong lúc rảnh rỗi, giết các ngươi giải trí mà thôi, giết nhiều hay không không quan trọng, chỉ là một loại giải trí thôi, ai bảo các ngươi là địch nhân của ta? Ha ha ha...”
Cạch!
Đầu mọi người dường như bị vật cứng hung ác gõ trúng khiến chập mạch vậy, một trận trợn mắt hốc mồm, đã là cả kinh nói không ra lời.
Con bà nó, giết người làm trò chơi, gia hỏa này là ác ma leo ra từ trong địa ngục à, cái này cũng có thể dùng để giải buồn? Cái này, con mẹ nó, quả thực là sát thần tái thế, hoàn toàn không đem mạng người coi là chuyện to tát a!
Liền xem như đám công tử bột của ngự hạ thất gia, cũng không có khả năng lấy lý do hoang đường như thế để giết người chứ.
Người điên, tên này chính là người điên!
Tất cả mọi người đã hoảng sợ tới cực điểm, nhưng trong lòng bọn họ cũng khắc xuống một câu của Trác Phàm, ai bảo các ngươi cùng địch nhân của ta a?
Câu nói này có thể nói là kỳ diệu tới đỉnh cao, tuy tất cả mọi người đều đem lực chú ý phóng tới hành vi giết người khủng bố của hắn, thế nhưng sâu trong tiềm thức đã bị gieo lên một chấp niệm, chớ đối địch với Trác Phàm, hắn chính là tên điên thích giết người!
Cái này, cũng là kết quả Trác Phàm mong muốn.
Hắn không biết cách làm cho tất cả mọi người đều sùng bái hắn, nhưng hắn nhất định biết cách làm cho tất cả mọi người đều e ngại hắn. Con người, đều là hạng ham sống sợ chết. Chỉ cần bọn họ e ngại hắn, sẽ không dám động thủ cùng hắn, cho dù bọn Hoàng Phủ Thanh Thiên thật sự bố trí bẫy rập với hắn, chỉ cần hắn dùng những người này đến hỗ trợ, như vậy, vào thời khắc mấu chốt nhất định những người này sẽ vì hoảng sợ mà như xe bị tuột xích.
Đây coi như là Trác Phàm gieo cho đám người này một cái tâm ma!
Mà lại, để làm sâu sắc thêm cái tâm ma này, thanh quang chớp động trong mắt Trác Phàm, lại một trận ba động vô hình phát ra, lập tức liền lại có hai, ba người ngã xuống!
Điều này không khỏi làm ý sợ hãi trong mắt mọi người càng thêm khắc sâu.
“Ha ha ha... Thú vị thú vị, vậy lão tử một bên chờ Hoàng Phủ Thanh Thiên trở về, một bên ở chỗ này bắt các ngươi giải buồn đi! Chỉ là, tên không may kế tiếp là ai đây?”
Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên một nụ cười giễu cợt, đảo mắt qua lại trên đám người.
Mà phàm là người bị hắn nhìn đến, thân thể đều nhịn không được run lên một cái, rồi xụi lơ. Sau cùng, cũng không biết là ai hô to một câu: “Chạy mau a!”
Chúng người lúc này mới kịp phản ứng, bây giờ không chạy, chẳng lẽ còn ở đây chờ tên hung thần ác sát này đem từng người bọn hắn chơi chết sao?
Kết quả là, sau khi đám người rối loạn tưng bừng một trận, liền co cẳng phi nước đại.
Trác Phàm mỉm cười nhìn hết thảy, nhưng cũng không đuổi theo, hắn cũng không thật sự muốn giết nhiều người như vậy, bất quá chỉ là dọa bọn họ một chút mà thôi.
Chỉ là vì muốn diễn giống như thật một chút, Trác Phàm vẫn đứng lên đi về phía trước hai bước, lại dùng hai lần ý niệm giết người, xử lý năm sáu cái cao thủ Đoán Cốt cảnh.
Lần này, mọi người tưởng rằng Trác Phàm đã bắt đầu truy sát, không khỏi bị dọa đến vung chân chạy như điên. Dù sao nhiều người như vậy, hắn không cũng có khả năng đuổi kịp từng cái, sẽ có người chạy thoát được.
Hi vọng mình sẽ là một cái kia đi!
Tất cả mọi người trong lòng đều cầu nguyện như thế, tốc độ lại không giảm chút nào!
Trác Phàm sau lưng bọn họ lại tà dị cười to một trận, đem bọn hắn dọa đến càng thêm mệt mỏi, rất nhanh liền biến mất bóng người, lúc này hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu!
Hắn không phải người hiếu sát, làm như vậy cũng bất quá là muốn bao phủ một tầng bóng ma trong lòng bọn họ bao mà thôi, đến thời điểm then chốt sẽ kéo chân đám Hoàng Phủ Thanh Thiên.
Đã đạt được mục đích, hắn cũng liền lười đi để ý đến bọn họ!
Hơn nữa, bọn họ có một câu nói rất đúng, dạng người có thân phận giống như Trác Phàm, xác thực sẽ không đem bọn họ để ở trong lòng!
Khinh thường cười cười một tiếng, Trác Phàm thở sâu, trong mắt chớp động lên ánh sáng thâm thúy, chậm rãi chờ đợi Hoàng Phủ Thanh Thiên trở về!
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng hít thở đột nhiên truyền vào trong tai hắn.
Tròng mắt nhịn không được ngưng tụ, Trác Phàm đột nhiên nhìn về phía một bụi cỏ, hung ác nói: “Người nào, đi ra!”
Thế nhưng, không chờ người kia đứng dậy, Trác Phàm đã trong nháy mắt đi tới đó, đem người đang núp ở bên trong một tay tóm chặt kéo lên. Thế nhưng vừa nhìn thấy người nọ, Trác Phàm lại sững sờ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt phức tạp...