Sau khi chứng kiến Trác Phàm thay hình đổi vị, bọn họ thật sự là có một loại cảm giác bất lực sâu sắc!
“Không có gì đáng ngại!”
Chậm rãi khoát khoát tay, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên lóe qua một đạo tinh quang: “Điểm này, Lãnh tiên sinh đã sớm có sở liệu! Kế hoạch trước đó của chúng ta, không phải là chuyên để chuẩn bị cho hắn sao!”
“Ngài là nói...” U Vũ Sơn hơi sững sờ, tiếp lấy gật đầu: “Ta minh bạch, hiện tại ta liền đem những tên vừa rồi bị dọa sợ mà chạy trốn tìm trở về, để bọn họ gấp rút huấn luyện...”
“Không cần!”
Thế mà, hắn còn chưa nói hết, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã là lạnh lùng khoát khoát tay, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang vô tình: “Đám người kia lúc trước đã bị Trác Phàm làm cho sợ mất mật, không còn giá trị lợi dụng, để bọn họ tại Thú Vương Sơn này tự sinh tự diệt đi. Còn một số gia tộc phụ thuộc chúng ta vẫn chưa tìm được, ngươi đi đem bọn họ tập hợp lại, chuyện này để bọn họ làm đi!”
Không khỏi sững sờ, mọi người run lên trong lòng. Hoàng Phủ Thanh Thiên làm việc thật sự là đủ tuyệt tình, những người này cùng bọn họ hơn mười ngày, cũng coi như tận chức tận trách, nói vứt bỏ liền vứt bỏ.
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh nói: “Các ngươi biết, trợ lực cùng vướng víu khác nhau chỗ nào sao?”
Mọi người khẽ giật mình, liếc nhìn nhau, bất giác cùng nhau lắc lắc đầu.
Không khỏi thản nhiên cười, Hoàng Phủ Thanh Thiên khinh miệt nói:
“Trợ lực là lực lượngcó thể giúp ngươi thành sự, vướng víu sẽ chỉ kéo chân ngươi về phía sau! Vào thời khắc mấu chốt, có khả năng sẽ còn đòi mạng ngươi!”
Ba người kia nháy mắt mấy cái, trong mắt vẫn là còn một tia mê mang, đạo lý này, bọn họ đương nhiên tất cả đều biết. Thế nhưng ý trong lời nói của Hoàng Phủ Thanh Thiên, đến cùng là cái gì đây?
Khóe miệng hơi vểnh lên, xẹt qua một nụ cười quỷ dị, Hoàng Phủ Thanh Thiên thản nhiên nói: “Những người này lúc trước có thể sẽ là trợ lực cho chúng ta, có thể giúp chúng ta chế trụ tên yêu nghiệt Trác Phàm này. Nhưng hiện tại, bọn họ đã bị Trác Phàm dọa sợ, liền trở thành vướng víu của chúng ta. Nếu để cho bọn họ tiếp tục tham dự vào hành động lần này, có lẽ thật sự sẽ có khả năng ở lúc mấu chốt, hại chúng ta bỏ mệnh! Cho nên ta muốn đem bọn họ ném đi, hay là các ngươi muốn bị bọn họ liên lụy, chết trong tay Trác Phàm?”
Lời vừa nói ra, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng càng thêm sùng kính.
Hoàng Phủ Thanh Thiên không hổ là Đế Vương Môn đại công tử, quả nhiên nhìn xa trông rộng, quyết định thật nhanh, thật sự là Đế Vương Tướng a! Hư ảnh ở xa xa nhìn bọn họ cũng khẽ gật đầu, biểu thị tán thưởng đối với quyết định của Hoàng Phủ Thanh Thiên!
Khẽ liếc bọn họ một chút, Hoàng Phủ Thanh Thiên tiếp tục nói: “U Vũ Sơn, ngươi không phải kỳ quái lúc trước vì sao ta buông tha đám người Hoa Vũ Lâu kia sao? Ha ha ha... Hiện tại ta liền có thể nói cho ngươi, bởi vì những người kia toàn bộ đều là vướng víu của Trác Phàm. Nếu bọn họ chết, với sự xuất quỷ nhập thần của Trác Phàm, chúng ta ai có thể chế trụ đến hắn? Ngược lại, hiện tại có đám Sở Khuynh Thành kéo lấy như vậy, chúng ta liền có thể nắm giữ động tĩnh của hắn, đối phó cũng dễ dàng hơn nhiều!”
Ánh mắt bất giác sáng lên, ba người cùng nhau giơ ngón tay cái, tán thưởng Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn xa trông rộng.
Không sai, đám người Sở Khuynh Thành kia coi như có tập hợp lại cùng nhau, đối với bọn họ cũng không tạo thành mảy may nguy hiểm. Nhưng một mình Trác Phàm, lại có thể khiến bọn họ mỗi ngày sinh hoạt đều phải lo lắng không biết lúc nào liền mơ hồ mất mạng.
Có thể dùng những người này ngăn chặn gót chân Trác Phàm, thật sự là kế sách quá cao minh.
Đây chính là đường đường chính chính dương mưu, coi như Trác Phàm biết rõ như thế, cũng không tránh được, không bỏ rơi được.
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên hiện ra tinh quang, dường như hết thảy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.
Cùng lúc đó, Trác Phàm lăng không bay trở về, trên mặt lại không có chút vẻ vui mừng thắng lợi nào, ngược lại một mặt ngưng trọng. Tâm tư của Hoàng Phủ Thanh Thiên, hắn sớm đã đoán được, nhưng đúng như Hoàng Phủ Thanh Thiên suy nghĩ, hắn thật đúng là không thể đem một nhóm lớn như thế bỏ qua không để ý tới.
Bất quá, cái này còn không phải điều hắn lo lắng nhất, điều hắn lo lắng nhất là, chuyện hắn làm không được, Hoàng Phủ Thanh Thiên lại có thể tuỳ tiện làm được.
Không sai, ngay sau khi hắn buông tha Nghiêm Phục một m, Hoàng Phủ Thanh Thiên lập tức sinh ra hoài nghi đối với Nghiêm Phục, tuy sự hoài nghi này không có chút lý do nào, nhưng hắn đã có thể nhanh chóng quyết định ra tay với Nghiêm Phục.
Nếu không phải lúc đó Trác Phàm bày làm ra bộ dáng xem kịch vui, làm cho Hoàng Phủ Thanh Thiên phải chú ý thể diện, hắn đoán chừng đã sớm đem Nghiêm Phục giết.
Hắn, cũng là loại người tâm ngoan thà giết lầm, chứ không bỏ sót. Khi đó hắn sở dĩ không ra tay, cũng bất quá là do khi nhìn qua Trác Phàm, cảm giác nếu là giết nhầm, nhất định sẽ dính bẫy, bị Trác Phàm chế nhạo, mới không động thủ.
Nếu không, Nghiêm Phục hiện tại sớm đã là người chết!
Một người có quá nhiều liên lụy, một người khác lại là có thể không hề cố kỵ mà động thủ, trong trận tranh tài này, Trác Phàm sớm đã ở trong vào thể hạ phong, khắp nơi đều bị người chế trụ!
Ai, liền nói ma đạo phải vô tình a, có nhiều liên lụy như vậy, khi giao chiến thật sự là quá con mẹ nó bất lợi!
Phải lập tức trở lại để bọn họ đi tìm trận môn cùng chìa khoá, ncho dù thế nào cũng phải đem bọn họ đưa trở về trước mới được!
Hung hăng cắn răng một cái, Trác Phàm hóa thành một tia chớp, hướng về phía bọn người Sở Khuynh Thành bay đi…