Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52: Một Người Đủ Giữ Cửa (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 52: Một người đủ giữ cửa (2)

Mà kết cục của phế vật. . . là phải chết!"

Chữ "Chết" bị Trác Phàm nhấn cực nặng, trong mắt bỗng nhiên phóng xuất ra vô tận sát ý, ấn quyết trong tay đã kết thành, một con Kim Long chui ra từ lòng đất, bay lên bầu trời, sau đó lượn vòng về phía đám người Dương Minh. Khí thế cường đại đè ép khiến tất cả mọi người phải quỳ xuống đất, không đứng dậy nổi.

Dương Minh càng sợ, hận không thể ngửa mặt lên trời mắng to.

Con mẹ nó, gia tộc lừa ta!

Không phải nói tiểu tử này chỉ biết đánh lén, thực lực không được tốt sao, sao lại có thần thông như thế? Con rồng này một khi lao xuống, tất cả mọi người chỗ này phải thịt nát xương tan mất.

Đây chính là uy lực mà chỉ có cao thủ Thiên Huyền cảnh mới có thể đạt đến a!

Đám sơn tặc Hắc Phong Sơn càng hối hận đến xanh cả ruột, không phải đã nói U Minh Cốc đã dẫn cao thủ đi à, làm sao nơi này còn có một tên nữa? Mẹ nó, Thất Thế gia quả nhiên không đáng tin cậy a.

"Dừng tay!" Khi Kim Long lập tức muốn lao xuống, một tiếng hét lớn của nữ tử vang lên. Bọn sơn tặc nghe vậy thì trong lòng liền dâng lên hy vọng, là giọng của tiểu thư.

Trác Phàm lại hừ lạnh, không có ý muốn ngừng tay.

Đúng lúc này, trong mây đen trên trời lại xuất hiện mấy chục xiềng xích màu đen, cuốn lấy con rồng kia.

Trác Phàm kinh hãi nhìn lên bầu trời.

"Thế mà còn có người?" Trác Phàm hiểu, bên trong mây đen nhất định còn có cao thủ cấp Trưởng Lão.

"Khặc khặc khặc. . ." Một tiếng cười quái dị phát ra từ trong mây đen, rồi một nam tử mặc hắc bào, đáp xuống trước mặt Dương Minh. Mà Lôi Vũ Đình cũng vừa hay đến bên cạnh Trác Phàm, hung tợn nói: "Không phải kêu ngươi dừng tay sao?"

"Kẻ đứng đối diện lão tử đều là địch nhân, sao lão tử phải nghe ngươi?" Trác Phàm không để ý tới Lôi Vũ Đình, chỉ là chăm chú nhìn người áo đen đối diện.

Lôi Vũ Đình bĩu môi, giận hừ.

"Aiz, Giản Phàm kêu lão phu xử lý bên này, lão phu còn tưởng rằng được nhàn hạ, không ngờ cũng không khá hơn là bao." Người áo đen cười quái dị, phất phất tay, "U Minh, ngươi lui ra đi!"

"Không, Vân trưởng lão. Ta nói rồi, ta phải báo thù cho sư đệ U Tuyền, tự mình lấy đầu Trác Phàm." U Minh lạnh lùng nói.

Ba! Không chút báo trước, người áo đen vung tay cho U Minh một cái tát, đập bay hắn ra xa mười mét.

"Ngươi cũng xứng?" Người áo đen khinh thường nói: "Ngươi không xứng động thủ với hắn, cút về U Minh Cốc đi, chuyện nơi này không còn quan hệ với ngươi"

"Vân trưởng lão, ngươi. . ." U Minh nhìn ánh mắt người áo đen mà hoàn toàn sửng sốt, đó là ánh mắt lạnh lùng, trong mắt hoàn toàn không có hắn, đó là ánh mắt mà hắn chưa bao giờ phải nhận. Vì tại U Minh Cốc, hắn cũng là đệ tử số một số hai, không có trưởng lão nào dùng ánh mắt này nhìn hắn.

"Vì. . . vì sao?" Người áo đen hừ lạnh, khinh thường nói: "Trước kia thấy ngươi từ tâm kế, thiên phú đều là số một. Nhưng hôm nay gặp tiểu tử này, lão phu mới phát hiện ngươi còn chẳng bằng con kiến."

Nói rồi, người áo đen quay người nhìn Trác Phàm, cười nói: "Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi gia nhập vào U Minh Cốc chúng ta, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ. Nếu không. . ."

Hắn chợt hất tay về phía sau, một đạo xiềng xích xuất hiện, mấy chục sơn tặc Hắc Phong Sơn đều bị trói lại, tay hắn nắm chặt lại, bọn họ còn không kịp hét thảm, tất cả đã hóa thành đám sương máu.

"Nếu không, sẽ giống như bọn chúng."

Đám người còn lại thấy vậy thì sợ hãi chạy trốn, người áo đen không để ý bọn họ.

Trác Phàm bật cười nói: "U Minh Cốc các ngươi không phải cần Hắc Phong Sơn ra mặt sao, làm sao còn giết bọn họ?"

"Ngươi thông minh như vậy, không cần ta nói cũng hiểu mới phải chứ." Người áo đen cười khàn khàn: "Chuyện đã bại lộ, vậy thà rằng để bọn họ nghi ngờ chúng ta, cũng tuyệt không thể lưu lại người sống, để bọn họ tìm được chứng cứ"

"Bọn họ? Bọn họ là ai?" Trác Phàm nhíu mày nói.

Người áo đen lắc đầu nói: "Ngươi gia nhập chúng ta, tất nhiên sẽ biết."

Trác Phàm bật cười lớn, lắc đầu nói: "U Minh Cốc trong mắt ta, chính là như hắn trong mắt ngươi, con kiến hôi cũng không bằng." Trác Phàm chỉ chỉ U Minh, vẻ chế nhạo lộ rõ trên mặt.

Người áo đen nghe vậy thì không khỏi giận dữ nói: "Tiểu tử, ngươi không sợ chết sao?"

Trác Phàm cười hắc hắc: "Ngươi có bản lĩnh đó sao?"

"Muốn chết!" người áo đen đột nhiên nhảy lên, nhất chưởng bổ xuống Trác Phàm

Trác Phàm kết ấn, một tia sáng màu vàng lập tức xuất hiện, đỡ lại chưởng kia.

Nhìn Trác Phàm cùng người áo đen giao thủ, U Minh vừa đố kị vừa hận. Lúc trước hắn là đệ tử ưu tú nhất được phái đi Hắc Phong Sơn chấp hành nhiệm vụ, nhưng bây giờ Trác Phàm xuất hiện lại đã triệt để hủy diệt mọi thứ của hắn.

Đến cả trưởng lão cũng có mới nới cũ, vứt bỏ hắn :<.

"Trác Phàm, ngươi chờ đó cho ta." U Minh lau vết máu bên miệng, rồi quay người rời đi.

Lôi Vũ Đình thấy thế thì lập tức đuổi theo. Rất nhanh, hai người đều biến mất.

Trác Phàm vừa sử dụng trận pháp triền đấu với người áo đen, vừa chú ý động tĩnh xung quanh, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Aizz, cô nương ngốc!" Nói rồi, hắn sai sử Huyết Anh vụng trộm đi theo sau. . .

Bình Luận (0)
Comment