Ngược lại trận môn cùng chìa khoá, mới là chỗ mấu chốt nhất.
Chỉ cần tìm được chúng, lúc đó liền có thể công có thể thủ, mấu chốt hơn nữa là có thể đem một vài người gây vướng bận đưa trở về, giảm bớt gánh nặng, đây là trọng yếu nhất.
Cho nên, Trác Phàm cũng muốn thả chậm tốc độ, để mọi người có thời gian tìm kiếm. Bất quá đám người Long Hành Vân lại hoàn toàn không thể hiểu được, bọn họ ngược lại là càng muốn viên bát phẩm linh đan có thể trong nháy mắt chế tạo một tên cao thủ Thần Chiếu kia hơn.
“Trác đại ca, ta tìm được một chiếc chìa khoá!” Bỗng nhiên, Tiết Ngưng Hương vui mừng khôn xiết đi đến trước mặt Trác Phàm, đưa lên một khối tinh thạch toàn thân phát ra màu đỏ thẫm.
Trác Phàm liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy cái khối tinh thạch này lớn chừng bàn tay, đỏ thẫm, cầm vào tay rét lạnh, liền có thể kết luận, đây tuyệt đối là chìa khoá trận môn hỏa hình thuộc tính Âm .
Hiện tại, chỉ cần tìm được chìa khoá trận môn hỏa hình thuộc tính Dương cùng vị trí trận môn hỏa hình, là có thể đưa bọn người Tiết Ngưng Hương trở về!
Đến lúc đó, cũng là thời điểm hắn chính thức đại triển thân thủ!
Nghĩ tới đây, Trác Phàm bất giác mừng rỡ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, gật đầu nói: “Tốt, Ngưng Nhi, ngươi lập công!”
Tiết Ngưng Hương ngẩng mặt, cười đùa thành tiếng. Long Hành Vân lại là bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ai, Tiết cô nương, nếu ngươi có thể tìm tới một viên Dật Thần Đan, thì càng tốt hơn! Đến lúc đó ngươi cũng không chỉ là lập công mà chính là lập kỳ công cho ba đại thế gia chúng ta!”
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, lắc đầu cười cười, Tiết Ngưng Hương lại ngưỡng cổ, không phục nói: “Hừ, ta mới không thèm tìm cái gì Ngưng Thần Đan, đó là thứ ngươi muốn, ta chỉ tìm thứ Trác đại ca muốn!”
Thân thể bất giác run run, Trác Phàm kỳ dị liếc nhìn Tiết Ngưng Hương một chút.
Hắn vạn vạn không nghĩ đến, chuyện này mấy ngày nay hắn căn bản không hề nói qua, thế mà Ngưng Nhi lại đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, đoán chừng liền xem như những thế gia đệ tử như Long Hành Vân, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn, thế nhưng tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ như Ngưng Nhi thế mà lại…
Quả nhiên, sau khi Long Hành Vân nghe được lời này, liền bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngưng Nhi cô nương, ngươi sai rồi! Lấy thực lực của Trác huynh, làm sao có thể muốn tìm những thứ như chìa khóa kia chứ? Chỉ có những người tham sống sợ chết, muốn mau sớm chạy khỏi nơi này, mới chú ý điểm này. Dạng cao thủ như Trác huynh chính là muốn tìm loại bảo vật như Dật Thần Đan, đúng không, Trác huynh!”
Long Hành Vân coi như chuyện đương nhiên nhìn Trác Phàm, dường như cho rằng chuyện mình nói, cũng là suy nghĩ trong lòng Trác Phàm, lòng tin tràn đầy.
Nha nha phi, lão tử càng muốn tìm được chìa khoá, đem những thứ kéo chân các ngươi trở về hơn, đừng có mà con mẹ nó làm như ngươi là con giun trong bụng lão tử , Ngưng Nhi mới thật sự là người đoán đúng tâm tư lão tử!
Trong lòng bất giác thầm mắng một tiếng, Trác Phàm nhìn Long Hành Vân đang hồng quang đầy mặt, lại không có ý phản bác. Có lẽ là vì mặt mũi a, bằng không thật sẽ bị người hiểu lầm thì không hay. Nhưng nếu nói rõ, chính mình cho rằng bọn họ là kẻ kéo chân sau, lại sẽ ảnh hưởng đến hoà khí các nhà.
Sau cùng, cũng không còn cách nào, Trác Phàm chỉ có thể gật gật đầu: “Không sai, Long huynh nói rất có đạo lý, Dật Thần Đan xác thực trọng yếu hơn nhiều so với chìa khoá!”
Long Hành Vân cười lớn, hướng Tiết Ngưng Hương đắc ý nhướng mày. Tiết Ngưng Hương lại bĩu môi, trừng mắt nhìn Trác Phàm, trong mắt có chút thất lạc: “Ta còn tưởng rằng tìm được thứ Trác đại ca muốn nhất đây...”
“Ách, Ngưng Nhi, ngươi đừng khổ sở, thực ra cái chìa khoá này...” Trác Phàm không khỏi quýnh lên, vội vàng giải thích, nhưng đúng lúc này, sưu, một tiếng xé gió vang lên, một vật phát ra ánh sáng màu vàng thẫm đột nhiên phóng về phía Trác Phàm.
Trác Phàm khẽ vươn tay nhận lấy, lại nhìn thấy vật kia là một viên tinh thạch màu vàng sẫm, bộ dáng tương tự viên tinh thạch màu đỏ khi nãy. Trác Phàm trong mắt lóe lên, vui kêu ra tiếng: “Đây chẳng lẽ là chìa khóa kim hình trận môn thuộc tính Âm !”
Nói xong, Trác Phàm một mặt ngạc nhiên nhìn về phía viên tinh thạch kia truyền đến, đây là người nào lập công? Thật con mẹ nó hiểu lão tử a!
Thế nhưng vừa nhìn thấy người kia, Trác Phàm liền khẽ run, có chút lúng túng quay đầu đi chỗ khác .
Sở Khuynh Thành lạnh lùng nhìn hắn, tiếp theo cấp tốc đi đến trước mặt Tiết Ngưng Hương, kéo cổ tay nàng đi qua chỗ khác: “Đi, chúng ta đi tìm chìa khoá trận môn cho hắn!”
“Thế nhưng, Trác đại ca nói hắn không muốn những vật này!”
“Tiểu tử này luôn luôn khẩu thị tâm phi, đừng nghe hắn!” Sở Khuynh Thành quát lạnh một tiếng, tựa như một Nữ Vương.
Trác Phàm một trận mồ hôi, không ngờ, người hiểu rõ tâm tư hắn nhất lại là hai nữ nhân này! Chỉ còn Long Hành Vân vẫn một mặt không hiểu, nhìn về phía hai nữ nhân kia biến mất, nghi hoặc lên tiếng: “Kỳ quái, Ngưng Nhi tiểu nha đầu này không thông hiểu thế sự, hiểu lầm Trác huynh cũng được đi. Nhưng nữ cường nhân kiêu hùng như Sở lâu chủ tại sao cũng bỏ công đi tìm những vật này?”
“Ha ha ha... Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?” Trác Phàm cười trả lời qua loa, chỉ là trong lòng cảm thán một trận.
Bình sinh tác phong làm việc của hắn, luôn luôn độc lai độc vãng, có rất ít người có thể chân chính hiểu được tâm ý của hắn. Thế nhưng lần này, hai nữ nhân kia lại đồng thời hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn.
Chẳng lẽ nói, đây chính là cái gọi là hồng nhan tri kỷ?
Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm liền nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Hắn là tên đại ma đầu vô tình vô nghĩa, nào có cái gì hồng nhan tri kỷ, bất quá loại cảm giác này, ngược lại xác thực rất không tệ!
Trác Phàm trong lòng cười khẽ, tiếp tục tiến về ghềnh huyết sát, chỉ để lại Long Hành Vân một trận buồn bực không hiểu ý trong lời nói Trác Phàm.
Kết quả là, lộ trình vốn chỉ mất năm ngày, Trác Phàm lại thả chậm hành trình nên phải mất mười ngày mới đến được ghềnh huyết sát kia. Bất quá thu hoạch trên đường cũng tương đối khá, trong mười chiếc chìa khóa, bọn họ đã tìm được bốn chiếc, mà chìa khoá kim hình trận đã tìm đủ, chỉ đợi khi tìm được trận môn, mở ra là được.
Bất quá, cũng bởi vì mấy ngày nay trì hoãn, khi bọn họ đến được, nơi này dĩ nhiên đã có người nhanh chân đến trước…