Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529: Thả Linh Thú(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 529: Thả linh thú(1)

**Cứ mỗi 1k tlt hoặc 10kp ủng hộ sẽ bạo thêm 2 chap

Lịch ra mỗi hôm chap- Ủng hộ trực tiếp momo 0966932518**

Hưu!

Một đạo hắc ảnh lóe qua, trong nháy mắt đi đến trước mặt Trác Phàm.

Trác Phàm vừa mới tiếp được đan dược, thậm chí còn chưa kịp đứng vững đã bị đại lực xông đến làm cho ngã trái ngã phải, một cỗ mạnh lực bỗng nhiên đánh úp về phía mặt hắn.

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm vội vàng đưa tay chặn lại!

Oanh!

Một cỗ cự lực khó có thể địch nổi đột nhiên truyền xuống, đất đai đưới chân Trác Phàm nhất thời vỡ vụn, phương viên trong vòng trăm thước đều trong nháy mắt sụp đổ. Mà hắn cũng cảm giác được cánh tay kia của mình đang truyền đến một cỗ đau đớn thấu tim, tựa hồ ngay cả xương cốt đều sắp gãy đoạn!

Trên mặt bất giác hoảng hốt, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Hoàng Phủ Thanh Thiên một mặt dữ tợn mà nhìn chằm chằm vào hắn, trong đồng tử đã tràn đầy sát ý.

“Trác Phàm, bổn công tử quả nhiên vẫn là không thể lưu ngươi tại thế!” Nhếch miệng điên cuồng cười một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Thiên quay người dùng một chân đá ngang về phía Trác Phàm, phong cương lạnh thấu xương phảng phất muốn đem hắn trong nháy mắt một chém làm hai vậy: “Bổn công tử cho tới bây giờ chưa từng khát vọng giết một người như thế, ngươi chính là người thứ nhất!”

Chân mày nhịn không được mà run lên, Trác Phàm đối mặt một cước như muốn vạch phá bầu trời này cũng không dám đón đỡ, vầng sáng màu vàng óng bên trong đồng tử mắt phải bỗng nhiên chớp động.

Thay hình đổi vị!

Hưu!

Hoàng Phủ Thanh Thiên một chân xẹt qua, đem Trác Phàm trong nháy mắt cắt thành hai nửa, nhưng thân ảnh kia đã từ từ biến mất không thấy, nguyên lai chỉ là tàn ảnh. Mà chân thân của Trác Phàm, đã sớm xuất hiện ở vị trí cách hắn hơn trăm thước, thở từng ngụm từng ngụm phì phò, trong mắt chỉ có thật sâu ngưng trọng.

Hắn vạn vạn không nghĩ đến, người kiêu ngạo như Hoàng Phủ Thanh Thiên, thế mà ngay cả một tiếng bắt chuyện cũng không đánh, đã đột nhiên bạo khởi, lạnh lùng hạ sát thủ đối với hắn. Xem ra, thật sự là bị chuyện vừa rồi đả kích nên mới điên cuồng như vậy.

Mọi người ở nơi xa nhìn thấy, lúc này cũng kinh hãi không thôi.

Trác Phàm cùng Hoàng Phủ Thanh Thiên giao thủ hết thảy ba lần. Lần thứ nhất là tại Vân Long Thành, bị Độc Cô Chiến Thiên ngăn cản; Lần thứ hai là khi đi Trác Phàm đi đoạt lai linh đan, lúc đó mọi người cũng không chân chính được nhìn thấy hai người giao phong như thế nào; Đây là lần thứ ba, có thể nói là lần đầu tiên hai người chính thức cứng đối cứng giao chiến.

Thế nhưng kết quả lại là Trác Phàm không có nửa phần khả năng thủ thắng, trong chớp mắt liền bị áp chế hoàn toàn. Thậm chí, nếu hắn không có thần thông di chuyển tức thời kia thì khi hai người đối chiến đã trong giây lát liền có thể phân ra thắng bại!

Hoàng Phủ Thanh Thiên lấy ưu thế áp đảo,hoàn toàn nghiền ép Trác Phàm!

Xem ra tên này mới là quái vật chân chính, ngay cả Trác Phàm cũng không phải đối thủ!

Khẽ cắn răng, trong lòng bọn người Tạ Thiên Thương vô cùng gấp gáp, bọn U Vũ Sơn thì lại lộ ra nụ cười ngông cuồng. Đồng dạng là nhân vật thiên tài cấp quái vật, nhưng rất hiển nhiên, luận thực lực, Hoàng Phủ Thanh Thiên mạnh hơn quá nhiều, cho dù là Trác Phàm cũng không có thể chống đỡ a!

Đạo hư ảnh luôn ở bên một mực thăm dò, cũng đạm mạc gật đầu, lên tiếng: “Xem ra, trên chỉnh thể thực lực, vẫn là Hoàng Phủ Thanh Thiên chiếm ưu. Nhưng bàn về tính dẻo, tiểu quỷ tên Trác Phàm, lại càng cao thêm một bậc. Dù sao, hiện tại hắn còn chưa đột phá Thiên Huyền cảnh, nếu hai ngườicó cùng tu vi thì kết quả một trận chiến này liền chưa chắc!”

Đạo lý này, Hoàng Phủ Thanh Thiên cũng rõ ràng, cho nên sát ý trong mắt cũng càng thêm dày đặc!

Bản thân sự tồn tại của Trác Phàm, đối với hắn mà nói, cũng đã là một cái uy hiếp thiết thiết thực thực. Loại cảm giác uy hiếp này, tại đám người lục long nhất phượng Sở Khuynh Thành, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng cảm thụ qua, bởi vậy hắn cũng khinh thường động thủ cùng những người kia.

Nhưng với Trác Phàm, hắn lại là chân chân thực thực có loại cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt, nhất là khi Trác Phàm trong nháy mắt đem Huyết Ngạc đẩy lui, càng là trần trụi đánh vào mặt kẻ tự nhận trời sinh vương giả ngạo kiều hắn.

Cái này càng khiến hắn rõ ràng được, Trác Phàm là cũng giống hắn, đều là người có tư chất vương giả!

Trong mắt tản ra vẻ âm độc, Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh lùng nhìn Trác Phàm, quát: “Trác Phàm, chiêu này của ngươi cũng là chuyên môn dùng để chạy trốn sao?”

“Đúng vậy a!” Trác Phàm hào phóng thừa nhận, tà cười một tiếng, xòe ra mấy đầu ngón tay: “Chạy trốn, ám sát, gián điệp, nhìn trộm, cả việc lột bỏ giới chỉ của các ngươi, có vẻ như chiêu này của ta có rất nhiều công dụng a!”

Nghe được lời này, Hoàng Phủ Thanh Thiên càng thêm tức giận. Vốn một câu nói kia của hắn là bí mật mang theo trào phúng, muốn khích bác Trác Phàm một chút, để hắn chính diện đối chiến.

Nhưng không nghĩ tới tâm tính Trác Phàm cư nhiên trầm ổn như thế, không chút nào thèm quan tâm đến những câu khiêu khích này, càng có phong thái đế vương. Điều này không khỏi làm sát ý của hắn đối Trác Phàm, càng nồng đậm thêm ba phần.

Hư ảnh đang ẩn tàng kia cũng khẽ gật đầu, càng thêm tán thưởng Trác Phàm!

Không thôi vật hỉ, không thôi kỷ bi, bình tĩnh ứng đối, mới là người thành đại sự! So sánh với nhau, Hoàng Phủ Thanh Thiên tựa hồ lại thua một bậc a!

Nghĩ tới đây, cân bằng trong lòng hư ảnh kia chậm rãi có khuynh hướng nghiêng về phía Trác Phàm, tựa hồ coi trọng Trác Phàm hơn một chút…

Hít một hơi thật sâu, Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh lùng nhìn Trác Phàm, trong lòng lại là một trận bất đắc dĩ. Trác Phàm không giống bọn người Sở Khuynh Thành, lúc ẩn lúc hiện không sờ được tới phương vị, nếu hắn muốn chạy, ai cũng không lưu được, thật sự là đối thủ khiến người khác đau đầu nhất.

Bởi hắn có thần thông kia, liền đã đứng ở thế bất bại.

Sau đó, tinh quang trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên chợt lóe, chỉ đám người U Vũ Sơn ở nơi xa, hét lớn: “Các ngươi còn ở nơi đó ngây ngốc làm gì, còn không đem bọn họ giết sạch?”

Ba người U Vũ Sơn khẽ giật mình, lúc này mới phản ứng được, bọn họ tại sao lại dừng lại, phải tiếp tục vây quét mới đúng. Vì vậy, liền ra lệnh một tiếng, mọi người lúc này mới lại tiếp tục cùng nhau tiến lên, đem bọn Sở Khuynh Thành vây vào giữa.

Bình Luận (0)
Comment