Nếu nó muốn mở đường, bọn họ làm sao có thể ngăn cản được a.
Bọn người Sở Khuynh Thành thì lại lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, trong lòng càng thêm khâm phục Trác Phàm.
Không hổ là Trác Phàm, thời khắc mấu chốt luôn có thể sáng tạo kỳ tích a!
Tức!
Lại là một tiếng hót vang vang lên, Tước nhi dường như đã tiếp nhận được mệnh lệnh của Trác Phàm, vỗ cánh một cái, đột nhiên lao xuống phía dưới, dẫn đầu phóng về phía ba đầu linh thú cấp năm của đối phương, toàn thân nở rộ tử lôi!
Rầm rầm rầm!
Từng trận tử sắc lôi mang nện xuống, phía dưới giống như gặp phải mưa đá vậy, ba đầu linh thú cấp năm bị nện đến chạy trối chết, tứ tán bốn phía, sắp khóc đến nơi!
Cuối cùng thì tiểu quái vật này là từ chỗ nào xuất hiện, làm sao lại hung hãn đến như vậy, biến thái đến mức ngay cả linh thú bọn chúng đều giận sôi a!
Ba người U Vũ Sơn thấy vậy thì không khỏi khẩn trương, nếu cứ tiếp tục như vậy, ba đầu linh thú cấp năm của bọn họ liền hoàn toàn bị oanh sát đến không còn cặn bã! Đến lúc đó, đoán chừng bọn họ muốn khóc cũng không kịp nữa rồi!
Trong lòng một mảnh lo nghĩ, ba người U Vũ Sơn không có cách nào, vội vàng vung lên giới chỉ, đem ba đầu linh thú thu hồi lại, không dám phóng xuất ra nữa. Chí ít là khi Tước nhi còn đang bay lượn trên không trung, bọn họ thề tuyệt đối không dám để cho linh sủng của mình thò đầu ra.
Sau khi Tước nhi mất đi mục tiêu, liền quay ngược lại đánh về phía đám người ở bốn phương tám hướng, phe phẩy cánh, từng đạo tử sắc lôi điện gào thét mà tới, rơi xuống đất liền đem tất cả mọi thứ oanh sát thành hư vô.
Chỉ một thoáng, tiếng kêu gào, tiếng la khóc không dứt bên tai, bọn người U Vũ Sơn vội vàng tránh né, đào vong tứ tán, nơi nào còn có thời gian ránh rỗi mà đi vây quét nhóm người Sở Khuynh Thành.
Kết quả là, trước mặt đám người Lạc Vân Hải nhất thời hiện ra một đầu thông đạo rộng rãi, mặc cho bọn họ nghênh ngang rời đi, cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Bởi vì những người kia hiện tại ngay cả mạng của mình đều không lo được, nào còn có tâm tư đi cản bọn họ?
Quay đầu nhìn Tước nhi trên không trung đang càng đánh càng hăng, uy phong lẫm liệt, đến mức ai nhìn thấy nó đều nhanh chóng bỏ chạy, kinh hoàng lánh nạn, mọi người bất giác cảm thán liên tục!
Nghĩ không ra, chỉ một đầu linh sủng của Trác Phàm, trong nháy mắt đã có thể đem chiến cục thay đổi càn khôn, vậy sao từ đâu hắn không thả ra luôn đi?
Thế nhưng là bọn họ làm sao biết, Trác Phàm cũng là đến giờ mới biết Tước nhi của hắn lại hung mãnh đến như vậy. Nếu sớm biết mà nói, còn không sớm lấy ra trang bức sao?
Tạ Thiên Dương ngơ ngác nhìn bầu trời, sắc mặt đã cứng ngắc, thì thào lên tiếng: “Ngưng Nhi, bây giờ ngươi còn cảm thấy con chim nhỏ kia đáng thương sao?”
Từng trận tiếng kêu thảm truyền đến bên tai, gương mặt Tiết Ngưng Hương bất giác hồng hồng, ngại ngùng nói: “Ây... Con chim nhỏ kia bây giờ có vẻ không còn đáng thương nữa, ngược lại là những người gặp phải con chim nhỏ mới thật đáng thương!”
“Ai, đồ vật tên tiểu tử Trác Phàm kia xuất ra sao đều nghịch thiên như thế a, liền chỉ linh sủng cũng không tầm thường, thật sự là phục!” Bất đắc dĩ lắc đầu, Tạ Thiên Dương cười khổ nói.
Hắn thực không hiểu, Trác Phàm đến tột cùng là làm sao có thể dưỡng ra linh thú biến thái giống như hắn vậy a!
“Được rồi, chớ nói nhảm nhiều như vậy, tranh thủ thời gian lao ra đi!” Lúc này, Sở Khuynh Thành liếc nhìn bọn họ một chút rồi hét lớn, Lạc Vân Hải cũng khẽ gật đầu, khoát tay, hô to: “Đi!”
Dưới hộ vệ của Tước nhi, mọi người như ong vỡ tổ xông ra khỏi ghềnh huyết sát, bọn người U Vũ Sơn căn bản không dám truy đuổi. Trừ phi, bọn họ muốn được tử lôi kia oanh sát đến không còn cặn bã!
Tròng mắt bỗng nhiên ngưng tụ, Hoàng Phủ Thanh Thiên hung hăng cắn răng, đạp chân hướng về phía mọi người đang đào tẩu đuổi theo, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng: “Một con súc sinh mà cũng dám phá hỏng đại sự của bổn công tử, nằm mơ!”
“Ha ha ha... nếu lại thêm ta thì sao?”
Hưu!
Một tiếng xé gió vang lên, Trác Phàm đột nhiên đi đến trước mặt hắn, đá một cước vào mặt hắn. Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: “Hừ, ngươi cho rằng mình có thể đỡ nổi bổn công tử? Đàng hoàng nói cho ngươi biết nhé, lúc trước sở dĩ bổn công tử bị ngươi cản, không phải bởi vì ngươi mạnh, mà hoàn toàn là bổn công tử không buồn xuất lực, chơi đùa với ngươi một chút mà thôi! Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng, thực lực của bổn công tử chỉ có như thế sao?”
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên bỗng nhiên đánh ra một quyền, khí thế mãnh liệt tựa như một tòa núi cao mấy chục trượng bay qua, làm cho lòng người bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác khó có thể ngăn cản!
Phanh!
Thế nhưng, trong tích tắc khi quyền và cước tương giao, trên chân Trác Phàm thế mà bỗng nhiên lóe lên một đạo tử sắc lôi mang. Sau một khắc, liền nghe một tiếng oanh minh nổ vang, Hoàng Phủ Thanh Thiên chợt cảm thấy toàn thân bị một cỗ lực lượng cường hãn phản chấn lại.Đồng thời, bên tai hắn vang lên tiếng cười nhạo báng của Trác Phàm: “Ha ha ha …nếu không phải thì sao!”
Oanh!
Hoàng Phủ Thanh Thiên bị đánh liên tục lui về sau năm sáu bước, nhưng còn không đợi hắn đứng vững gót chân, bóng người Trác Phàm lại xuất hiện phía trên hắn, đánh xuống một quyền. Trên nắm tay, tử sắc lôi mang nổ vang!
“Hoàng Phủ công tử, ngươi và ta đều là giống nhau. Không đến cuối cùng, đều sẽ không dễ dàng lộ ra át chủ bài cho người ta nhìn!”
Ánh mắt khẽ híp một cái, khóe miệng Trác Phàm xẹt qua một đường cong tà dị, thẳng hướng đầu Hoàng Phủ Thanh Thiên nện xuống.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Hoàng Phủ Thanh Thiên vội vàng đưa tay chặn lại!
Oanh!
Lại là một tràng tiếng bạo liệt vang lên, từng đạo tử sắc lôi xà toán loạn trên mặt đất, trong chốc lát liền đem trọn mảnh đất lún xuống, phương viên ngàn mét xung quanh hoàn toàn sụp đổ, uy lực không hề thấp hơn một quyền lúc trước của Hoàng Phủ Thanh Thiên chút nào…