Bá bá bá!
Giữa không trung, một bóng người áo đen lóe lên rồi lập tức biến mất. Mỗi lần nó lóe lên, thân thể liền xuất hiện tại nơi cách đó ngoài ngàn thước, đợi đến khi nó lại loé thêm lần nữa, bóng dáng lại biến mất!
Cứ như thế, chờ đến lúc thân hình người kia dừng lại, đã bôn tẩu được hơn mười dặm. Ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy phía trước chừng mấy ngàn thước có tiếng người đang huyên náo, người kia liền khẽ gật đầu, biết rốt cục mình đã bắt kịp, sau đó lại loé lên một cái biến mất không thấy gì nữa.
Đợi lúc nó xuất hiện lần nữa, đã rơi vào trong đám người!
“Người nào?” Tạ Thiên Thương hét lớn một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hướng người kia nhìn qua, tròng mắt liền ngưng tụ, trong đôi mắt lóe qua vẻ vui mừng, gật đầu nói: “Ngươi rốt cục trở về!”
“Đúng vậy a, vậy ngươi còn giơ kiếm lên làm gì, còn không mau thu lại?” Bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái, Trác Phàm khẽ cười một tiếng.
Bật cười lắc đầu, Tạ Thiên Thương lập tức thu kiếm vào vỏ nói: “Trác huynh nói không sai, coi như sau này có dịp được lĩnh giáo cao chiêu của Trác huynh, cũng tuyệt không nên xảy ra sau khi mới trải qua thời khắc nguy cấp!”
Gương mặt bất giác co rút, Trác Phàm một trận bất đắc dĩ.
Cái tên võ si này a, đi chỗ nào đều không quên đọ sức cùng người một trận, may mắn là hắn còn có chút lý trí, không hoàn toàn rơi vào trong điên cuồng, nếu không khó mà tránh được xảy ra tranh đấu nội bộ!
Mà mọi người nhìn thấy Trác Phàm trở về, liền vội vã đi tới, vẻ mặt vui mừng. Dường như đã coi hắn là thủ lĩnh chân chính trong lần hai phe đối chiến này. Cho dù là gia tộc phụ thuộc của ba đại thế gia cũng như thế, hoàn toàn quên chủ tử của mình đến tột cùng là ai!
Bất quá cái này cũng khó trách, liền xem như ba đại thế gia, lúc này cũng tùy ý để Trác Phàm xem như thiên lôi sai đâu đánh đó, thì càng không nói đến các tiểu gia tộc bọn họ.
Dù sao, lúc trước nếu không phải Trác Phàm thay đổi càn khôn, mở cho bọn họ một con đường sống mà nói, bọn họ đoán chừng đều đã chính thức toàn quân bị diệt!
Một màn này, tất cả mọi người đều chân chân thiết thiết nhìn rõ, cho nên cũng khó trách khi họ tụ tập lại đem hắn cung phụng tựa như anh hùng cứu thế. Uy vọng của Trác Phàm trong lúc nhất thời đạt đến độ cao chưa từng có...
“Trác Phàm, ngươi thụ thương sao?” Lúc này, Sở Khuynh Thành nhìn thấy trên cánh tay hắn có mấy vết bầm, bất giác nhướng mày, nhẹ kêu một tiếng. Tuy nàng cực lực duy trì sắc mặt lạnh nhạt, nhưng sâu trong mắt lại lộ nét lo lắng nồng đậm cùng đau lòng.
Trác Phàm thờ ơ khoát khoát tay, tựa hồ cũng không muốn cùng nàng có quá nhiều liên lụy, vội vàng thay đổi đề tài nói: “Không có gì, tên Hoàng Phủ Thanh Thiên này quả nhiên rất khó đối phó... A, Ngưng Nhi các nàng đâu, còn có linh sủng của lão tử đâu?”
Sắc mặt Sở Khuynh Thành tối sầm lại, biết hắn cố ý né tránh thì cũng không nhiều lời nữa, chỉ là trong lòng có chút oán hận, thật không biết trong lòng tiểu tử này nghĩ như thế nào.
Tuy trước đó Đổng Thiên Bá đã đem tâm tư Trác Phàm phân tích cho nàng một lần, thế nhưng dù sao cũng chỉ là Đổng Thiên Bá tự mình phân tích, Trác Phàm đến tột cùng nghĩ như thế nào thì không ai biết được!
Đây cũng là chuyện Sở Khuynh Thành lo sợ nhất trong lòng, nam nhân yêu mến nghĩ như thế nào về mình, là điều mà mỗi một nữ tử lo lắng nhất! Nhưng hết lần này tới lần khác, Trác Phàm lại chỉ biểu hiện lập lờ nước đôi, làm cho tất cả mọi người đều đoán không ra...
“Trác huynh, ngươi có lẽ còn không biết, đầu linh sủng kia của ngươi hung mãnh dị thường, người sống chớ gần, chúng ta ai cũng không dám tiếp cận. Thế nhưng rất kỳ quái là, có vẻ như nó đối với Tiết tiểu thư cùng Tạ nhị công tử lại cực kỳ thân cận! Đây, ngươi nhìn xem!” Không khỏi khẽ cười một tiếng, Long Hành Vân chỉ chỉ lên không trung, hướng Trác Phàm nói.
Giương mắt nhìn xa xa, Trác Phàm bất giác chớp mắt một cái, ngơ ngác.
Chỉ thấy trên chín tầng trời có một đạo tử sắc lôi mang lóe qua, xuyên thẳng qua trong mây mù, lại đúng là Tước nhi của hắn không thể nghi ngờ. Mà trên thân Tước nhi, lại có một nam một nữ đang vui vẻ reo hò, hưng phấn không thôi, chính là hai người Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương.
Nhìn bộ dáng vui sướng của hai người kia, Trác Phàm không khỏi buồn bực. Nó thân là linh thú cấp sáu Lôi Vân Tước, dù nói thế nào cũng là cao giai linh thú, làm sao lại dễ dàng thân mật cùng người xa lạ như vậy?
Thế nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ rõ ràng.
Trên tay Tiết Ngưng Hương cùng Tạ Thiên Dương đều có Lôi Linh Giới do chính hắn tự mình luyện chế, mà vật này lại được luyện chế ra từ thân thể mẫu thân Tước nhi, phía trên tự nhiên có mùi vị của mẫu thân nó.
Như vậy, Tước nhi cùng hai bọn họ thân cận, cũng không kỳ quái!
Bật cười lắc đầu, Trác Phàm khẽ thở dài: “Đại khái, đây chính là duyên phận đi!”
Mọi người chung quanh sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Mà Tước nhi ở trên không trung tựa hồ cũng phát hiện được bóng người Trác Phàm, không khỏi cao hứng bừng bừng hót vang một tiếng, bay về phía Trác Phàm, Tiết Ngưng Hương thấy vậy, hai mắt lập tức sáng lên, hướng về Trác Phàm vui mừng vẫy chào, hô to: “Trác đại ca, ngươi trở về!”
Chỉ có Tạ Thiên Dương, khuôn mặt đang hưng phấn liền bất giác trầm xuống. Ai, bóng đèn lại trở về…
Cười gật gật đầu, Trác Phàm khẽ vươn tay, đem Tước nhi triệu hồi về bên người, Tiết Ngưng Hương vội vàng nhảy xuống khỏi thân thể nó, đi đến bên người Trác Phàm, vẻ mặt vui cười kích động đỏ bừng: “Trác đại ca, đầu linh thú này... là hài tử của Lôi Vân Tước chúng ta gặp tại Vạn Thú sơn mạch kia sao?”
“Đúng vậy a, ta đã đem nó ấp ra, thế nào?” Trong mắt lóe lên một tia cưng chiều, Trác Phàm vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng cười nói.
Tiết Ngưng Hương liên tục gật đầu, nhìn lấy Tước nhi, phảng phất như đang nhìn một vị lão bằng hữu nhiều năm không thấy, trong mắt đầy vẻ ấm áp: “Thật đáng yêu, quả thực rất giống mẫu thân nó!”
Lời vừa nói ra, gương mặt mọi người một trận có rút, cho dù là Trác Phàm cũng không khỏi vô ngữ.
Trong mọi người ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ như Tiết Ngưng Hương mới có thể nhìn thấy Tước nhi này đáng yêu.