Vân Long Thành, trước thủy hình Trấn Quốc Thạch, tất cả mọi người tụ tập ở nơi đó, chăm chú nhìn động tĩnh bên trong.
Vào ba ngày trước, mọi người đều rõ ràng nhìn thấy hai người U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ mang theo gần vạn người đi tới nơi này. Ban đầu, mọi người còn cho rằng bọn họ đã tìm được hai cái chìa khóa của thủy hình trận môn, muốn từ nơi này trở về.
Thế nhưng, làm cho tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi chính là bọn họ còn không tới gần trận môn một bước, mà ngược lại, bắt đầu bố trí trận thức cách vị trí trận môn không xa, sau đó cho thủ hạ mai phục, dường như muốn đánh phục kích.
Nhưng liên tiếp ba ngày trôi qua, lại không có mảy may bất cứ động tĩnh gì.
Mọi người cứ như vậy một mực nhìn chằm chằm, nhất là Mỗ Mỗ Sở Bích Quân cùng bọn người Tiềm Long Các Long Dật Phi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy ẩn ẩn bất an. Bọn họ làm như thế, rất rõ ràng là muốn nhằm vào nhóm người Sở Khuynh Thành ọ, thế nhưng nhóm người Sở Khuynh Thành thật sự sẽ dễ dàng rơi vào trong cạm bẫy như vậy sao?
Bọn người Mỗ Mỗ không rõ tình hình trong Thú Vương Sơn, trong lòng càng cảm thấy bất lực, lông mày cũng đã nhíu thành một đoàn. Trong lòng thầm mong những tiểu tử kia tuyệt đối đừng rơi vào bẫy rập!
Đám người Đế Vương Môn thấy hết thảy, lại lộ ra ý cười khó hiểu.
“Môn chủ, xem ra nhóm người của đại công tử đã đi đến một bước cuối cùng!” Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường khẽ vuốt chòm râu, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang lạnh lẽo, khóe miệng xẹt qua một nụ cười tự ngạo, nói.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên khẽ gật đầu, cười khẽ một tiếng: “Lãnh tiên sinh thần cơ diệu toán, đối với lần trừ ác này, bản môn chủ chưa từng có chút hoài nghi nào! Chỉ cần Lãnh tiên sinh xuất thủ, tiểu ác ma kia hẳn phải chết không nghi ngờ!”
“Môn chủ quá khen, tuy nói lão phu cho đại công tử mười đầu kế sách, cứ theo kế hoạch mà làm. Nhưng cũng nhờ đại công tử thiên tư thông minh, có tài tùy cơ ứng biến, Vô Thường thực sự không dám tham lam ôm nhận hết công lao!” Lãnh Vô Thường hơi cúi người, khiêm tốn nói.
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười kỳ dị, Hoàng Phủ Thiên Nguyên đạm mạc lên tiếng: “Không, công đầu vẫn là thuộc Lãnh tiên sinh. Nếu Lãnh tiên sinh tự thân xuất mã, đoán chừng hành động còn mau lẹ hơn rất nhiều!”
Khẽ nhướng mày, Lãnh Vô Thường liếc hắn một cái thật sâu, cười nhẹ gật đầu.
Hắn hiện tại đã nghe ra ý bất mãn của Hoàng Phủ Thiên Nguyên đối với đứa con trai này, hẳn là sợ hắn sẽ sử dụng công lao lần này, đứng ra tranh đoạt vị trí gia chủ, cho nên muốn đem toàn bộ công lao chuyển lên trên thân Lãnh Vô Thường hắn, tận lực làm suy yếu công huân trên thân Hoàng Phủ Thanh Thiên!
Ai, đây chính là Đế Vương gia môn a, liền hai cha con cũng muốn minh tranh ám đấu, tranh quyền đoạt lợi!
Lãnh Vô Thường lắc đầu cười khẽ, trong lòng cười nhạo một trận!
“Lãnh tiên sinh, ngươi xác định có thể chỉ dùng hơn vạn người này bắt được Trác Phàm sao?” Đột nhiên, một tràng cười nhạt truyền vào trong tai bọn họ, Lãnh Vô Thường quay đầu nhìn qua, đã thấy chẳng biết lúc nào, Gia Cát Trường Phong đã là mang theo Âm Dương song lão sóng vai đứng chung một chỗ cùng bọn họ, khóe môi nhếch lên một đường cong thần bí.
Trong mắt lóe lên tinh quang rồi lập tức biến mất, Lãnh Vô Thường chậm rãi lắc đầu, khiêm cung nói: “Chút điêu trùng tiểu kỹ, không dám ở trước mặt Thừa Tướng đại nhân khoe khoang. Bất quá, trận phục kích này, cũng không phải dùng để đối phó Trác Phàm!”
“Ồ?” Lông mày nhíu lại, trong mắt Gia Cát Trường Phong lóe lên một tia kinh hãi, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến cái gì đó, thì thào lên tiếng: “Bắt người trước hết phải bắt ngựa?”
“Gia Cát thừa tướng cao kiến, đúng là như thế!” Lãnh Vô Thường cười gật đầu nói: “Thường nói, muốn khiến người diệt vong, trước phải khiến người điên cuồng! Trác Phàm lợi hại, không chỉ ở chuyện hắn có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, mà còn ở tính cách xảo trá, âm hiểm hay thay đổi. Nếu không thể khiến hắn đánh mất lý trí, xin phép được nói một câu bất kính, cho dù hai người chúng ta cộng lại bố trí xuống thiên la địa võng, cũng bắt không được một sợi lông của hắn!”
“Há, xem ra Lãnh tiên sinh đã bắt được nhược điểm trí mạng của hắn, nếu không lần này cũng sẽ không thoải mái nói ra dự tính trong lòng như thế !” Khẽ nhíu mày, Gia Cát Trường Phong cười khẽ một tiếng, nói:
“Như vậy người này đến tột cùng là ai? Lạc gia thiếu chủ Lạc Vân Hải, hay là...”
Cười lắc đầu, Lãnh Vô Thường tỏ vẻ thần bí đáp: “Gia Cát thừa tướng, ngài cứ nhìn tiếp liền sẽ biết rõ. Chỉ sợ ngay cả ngài cũng sẽ không nghĩ tới, chỗ trí mạng của hắn lại là người này!”
Liếc hắn một cái thật sâu, Gia Cát Trường Phong cười to nói: “Ha ha ha... Lãnh tiên sinh thế mà còn bán cho lão phu cái nút thắt. Tốt, vậy lão phu liền đợi để nhìn xem, ai có thể khiến vị tiểu ác ma quát tháo phong vân này triệt để đánh mất lý trí đi!”
Lãnh Vô Thường khẽ gật đầu, cười tiếp tục nhìn về thủy hình Trấn Quốc Thạch ở phía trước…
Đúng lúc này, hình ảnh một nhóm người chậm rãi xuất hiện bên trong Trấn Quốc Thạch kia.
Nhóm người Mỗ Mỗ cùng Long Dật Phi thấy được, tròng mắt nhịn không được co rụt lại, trong lòng bất giác xiết chặt, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy đầy trong lòng bàn tay. Chỉ muốn lớn tiếng hô hoán, nhắc nhở bọn họ, nhưng cũng không thành.
Đây là đơn hướng truyền tống trận, tiếng nói của bọn họ căn bản không thể truyền qua.
Mà nhóm cao tầng Đế Vương Môn, Lãnh Vô Thường cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên, lại lộ ra nụ cười gian tà, gật đầu tỏ ý vừa lòng . Đám tiểu quỷ này rốt cục cũng đến!
Xa xa nhìn lại, người đến là hai đội nhân mã, chính là đội ngũ của Kiếm Hầu Phủ Tạ Thiên Thương cùng Tiềm Long Các Long Hành Vân. So với đội ngũ của Sở Khuynh Thành, bọn họ ngược lại là tới hơi sớm, còn chạm mặt nhau.
“Ai, thật không biết Trác Phàm đem chúng ta gọi tới nơi này là có ý gì, uổng công đi lòng vòng mấy chặng đường!” trong miệng Tạ Thiên Dương ngậm một mảnh lá cây, vừa đi vừa buốn chán gạt đám bụi cỏ bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ bất mãn.
Long Hành Vân nghe thể, bất giác cười to, gật gù đắc ý nói: “Tạ nhị công tử có chỗ không biết, cái gọi là Binh Pháp Chi Đạo, thật cũng như giả, giả cũng như thật! Có lẽ Trác huynh để cho chúng ta đi tới vị trí ba khối trận môn kia, chỉ là điệu hổ ly sơn, nửa đường lại thay đổi hướng, chạy tới nơi này mới là mục đích thật sự!”
“Đúng vậy a, Thiên Dương ca, ngươi phải học tập Trác đại ca thật tốt một chút, liền ngay cả hắn còn nhìn rõ ràng hơn ngươi!” Lúc này, Tiết Ngưng Hương chỉ tay về phía Long Hành Vân, cùng tham gia giáo huấn Tạ Thiên Dương.