Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 55 - Chương 55: Sự Đáng Sợ Của Trác Phàm (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 55: Sự đáng sợ của Trác Phàm (1)

Oanh! Tiếng nổ mạnh vang vọng chân trời, cự long nổ tung thành kim quang chiếu sáng cả một khu vực, uy áp cực lớn hình thành khí lãng ngập trời, đè xuống dưới, khiến rất nhiều phòng ốc trong khoảnh bị hóa thành toái phiến.

Tiếng động lớn khiến cho tất cả mọi người không thể không che lại hai lỗ tai, ngã xuống đất giãy dụa, phải tới một phút đồng hồ sau mới miễn cưỡng dừng lại.

Nhưng cảnh tượng khủng bố vẫn in sâu vào trong mỗi người...

Ngoài trăm dặm, hai người áo đen đang vừa đánh vừa lui, đằng sau thì là ba người Long Cửu đang truy kích.

"Giản Phàm hỗn đản chạy đâu rồi?" Long Cửu không nhìn thấy Giản Phàm, nộ khí trùng thiên, tìm kiếm khắp nơi, "Mẹ nó, lão tiểu tử kia nhất định là để hai người này dẫn chúng ta rời đi, hắn thừa cơ đào tẩu."

"Không có gì đáng ngại." Tam trưởng lão lắc đầu nói, trong mắt hiện lên sát ý, "Xử lý hai thằng này trước đã!"

Ba người cùng tăng tốc lên, hai người áo đen đổ mồ hôi lạnh, lại không thể không ứng chiến.

Đúng lúc này, phía Tiềm Long Các truyền đến tiếng vang thật lớn, ngay sau đó chính là kim quang lóa mắt bao trọn lấy bầu trời đêm, khiến cả khu vực trông như ban ngày, năm người đang chiến đấu sợ hãi cả kinh, đồng loạt dừng lại, nhìn về phía đó.

"Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ còn có cao thủ chiến đấu ở đó?" Tam trưởng lão không khỏi hãi hùng nói, "Thế nhưng... Rốt cuộc là cao thủ nào mới có thể xuất ra một chiêu kinh thế hãi tục như vậy?"

"Rút lui!" Không có quá nhiều cân nhắc, tam trưởng lão ra lệnh, cả ba người liền quay người bay ngược về Tiềm Long Các. So với hai trưởng lão U Minh Cốc, hắn lo lắng cho an nguy của Tiềm Long Các hơn.

Long Cửu tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể thầm than mà nghe theo.

Hai người áo đen thả lỏng một hơi, liếc nhìn nhau, lòng bất an nhìn về phía Tiềm Long Các. Bọn họ đúng là đã chuẩn bị thêm một tên trưởng lão xử lý việc nơi đó, để phòng kế hoạch có sai lầm. Thế nhưng, trưởng lão kia tuyệt không có khả năng sử xuất ra một chiêu kinh thiên động địa như vậy. Huống hồ, đối mặt một đám kiến hôi Tụ Khí cảnh, cũng không cần phải dùng chiêu thức mạnh đến thế.

Như vậy, đáp án đã rất rõ ràng, chỗ đó có cao thủ siêu mạnh.

Nghĩ tới đây, hai người cảm thấy lo lắng, ba người kia đã chạy về, bọn họ đi theo chỉ có thể là tự chui đầu vào lưới. Cho nên đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời đi.

Vân trưởng lão, ngươi tự cầu phúc đi...

Trong tiểu viện Tiềm Long Các, Lôi Vân Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, thật lâu không ngậm miệng được, hắn coi là Trác Phàm muốn hắn làm mồi nhử, dẫn người áo đen kia mắc câu, rồi tìm cách đánh lén. Cho nên hắn cũng liền thấy chết không sờn mà xông lên, vì Lạc gia, cái mạng già này không quan trọng gì cả, nhưng không ngờ, Trác Phàm đúng là coi hắn làm mồi nhử, nhưng không phải là để hắn đánh đổi mạng sống để dẫn dụ đối phương. Mà chỉ cần trì hoãn thời gian, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, sử xuất một chiêu kinh thiên động địa, hoàn toàn miểu sát người áo đen kia, hơn nữa là không còn thi thể, ngay cả cặn cũng không còn.

Nghĩ tới đây, hồi tưởng đến một chiêu như có thể hủy thiên diệt địa vừa rồi, Lôi Vân Thiên không khỏi hoảng sợ nhìn Trác Phàm còn đang thở hồng hộc. Trong mắt trừ vẻ kinh dị, thì là rung động thật sâu.

Đây chính là trưởng lão U Minh Cốc, cao thủ Thiên Huyền cảnh, vậy mà một chiêu đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian!

Tiểu quỷ này, thật là khủng bố a...

Trác Phàm dần dần lắng lại khí tức chập trùng, ráng chống đỡ thân thể suy yếu đứng lên, lẩm bẩm nói: "Lôi lão gia tử!". Lôi Vân Thiên vội vàng đáp lời, đến bên cạnh hắn chờ lệnh, trong ánh mắt đầy sự tin phục.

Đây không phải là bởi vì ân cứu mạng, hoặc là tin phục đối với năng lực của một người trẻ tuổi, mà chính là sự sùng bái đối với cường giả, "Trác quản gia, ngươi có dặn dò gì."

Trác Phàm thản nhiên nói: "Lôi lão gia tử, Lạc gia bên này làm phiền ngươi chú ý, ta đi tìm Lôi cô về."

"Yên tâm đi, trừ phi bước qua xác lão phu, nếu không, không ai có thể thương tổn Vân Thường cùng Vân Hải." Lôi Vân Thiên trịnh trọng gật đầu, trong mắt đầy vẻ kiên định.

Thấy hắn như thế, Trác Phàm cũng yên lòng, rồi xoay người đi tìm Lôi Vũ Đình.

Trưởng lão U Minh Cốc trừ mấy người bị ba lão đầu Tiềm Long Các truy đuổi, thì chỉ còn người vừa bị Trác Phàm giết. Trác Phàm thấy lâu như vậy rồi mà không còn ai khác xuất hiện, tin tưởng bọn họ chỉ phái đến bốn người này.

Để Lôi Vân Thiên đã là Thiên Huyền cảnh ở lại đây trông coi, hắn có thể yên tâm về sự an toàn của tỷ đệ Lạc gia. Cho nên, hắn có thể không hề cố kỵ đi tìm cô nương ngốc kia về. Có điều, vì lý, hắn cũng không muốn tùy tiện vứt bỏ bảo vật như Tà Nguyệt Luân.

Tam phẩm Ma bảo, không cần thì phí, có lẽ sau này sẽ có tác dụng lớn!

Bên trong núi rừng u ám, Dương Minh che ngực một đường phi nước đại. Lúc trước hắn bị Trác Phàm sử dụng trận pháp đánh bay, đã bị nội thương, lại bị Vân trưởng lão cho thêm một tát, đã nội thương, ngoại thương nhẹ, lại thương trong lòng :<. Chỉ chạy hơn một dặm, lồng ngực đã có ứ khí tụ tập, khiến hắn thở cũng khó khăn.

Động tĩnh khủng khiếp phía xa vừa rồi, hắn cũng không rảnh đi chú ý. Nhưng trong lòng vẫn rất hoảng sợ, hắn vạn lần không ngờ Trác Phàm chiến đấu với Vân trưởng lão lại có thể kịch liệt đến tình trạng như thế.

"Đứng lại!" Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng gầm thét, Dương Minh giật mình, dừng bước, quay đầu nhìn, liền thấy ánh mắt phức tạp của Lôi Vũ Đình nhìn mình.

Bình Luận (0)
Comment