Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 566 - Chương 566: Ma Long Thần Uy(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 566: Ma Long thần uy(2)

Mà những cao thủ Thiên Huyền cầm linh binh trong tay đã nhìn chuẩn cơ hội này, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh về phía hắn!

Thậm chí có hơn mười người cao thủ, linh binh trong tay lại không phải là đâm vào hắn, mà đâm vào Lôi Vân Dực trên thân hắn.

Cứ như vậy, một khi Lôi Vân Dực bị hạn chế, hắn cũng chỉ có thể là dê con đợi bị làm thịt, bị loạn lưỡi đao chém giết!

“Hắc hắc hắc...Đầu Trùng Thiên Ma Long là của ta!” Một vị cao thủ Thiên Huyền, nhìn thấy cơ hội lập đại công gần trong gang tấc, không khỏi hưng phấn mà hét to một tiếng.

Nhưng hắn vừa dứt lời, một tiếng mắng chửi liền đột nhiên truyền ra: “Tiểu tử, con mẹ ngươi chớ khác tham công, cứ theo an bài lúc trước mà làm, ngươi phụ trách giam cầm lôi dực kia. Nếu để xảy ra sai lầm, đại công tử đem ngươi cả nhà tru sát cũng không chừng!”

Không khỏi đánh cái rùng mình, người kia vội vã gật đầu, ánh mắt dời khỏi đầu Trác Phàm, một lần nữa nhìn về phía đôi cánh kia.

Thấy tình cảnh này, những người đứng trước Trấn Quốc Thạch bất giác kinh hãi, nhất là đám Lạc Vân Thường, nhìn Trác Phàm ở bên trong, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Một khi Trác Phàm bị cố định trên mặt đất, không thể động, biển người ngập trời kia lại đánh tới, lúc đó hắn sẽ gần như sẽ chết chắc a!

Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn thấy hết thảy, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Lãnh tiên sinh, lần này tiểu tử kia coi như không chết, cũng phải lột một tầng da đi!”

“Ai biết được, tóm lại, sau cùng có thể bắt lấy hắn hay không vẫn là phải dựa vào đại công tử mới được!” Lãnh Vô Thường lắc đầu, từ chối cho ý kiến cười nói.

Sắc mặt bất giác nặng nề, Hoàng Phủ Thiên Nguyên thầm hừ trong lòng, cuối cùng vẫn phải đem công lao này cho tiểu tử kia a, hừ!

Hưu hưu hưu!

Mấy chục kiện linh binh tứ phẩm trở lên như sao băng ào ào nện xuống đỉnh đầu Trác Phàm, lần này, cho dù là Trác Phàm cũng sẽ trong vòng vài phút bị nện thành cặn bã!

Thế nhưng trong mắt Trác Phàm vẫn chỉ có vô tận sát ý, căn bản không có buồn để ý tới tiếng cười của những tên nhãi nhép trên đỉnh đầu kia.

Khi những linh binh kia sắp đánh tới người hắn, tất cả mọi người đã lộ ra nụ cười cuồng hỉ khi sắp thành công, tròng mắt Trác Phàm mới đột nhiên ngưng tụ, trong mắt phải, vầng sáng màu vàng óng lóe lên liền biến mất!

Không Minh Thần Đồng, đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!

Sưu!

Chỉ một thoáng, linh binh trong tay mười mấy tên cao thủ Thiên Huyền đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, đợi đến khi chúng lại một lần nữa xuất hiện thì đã rơi xuống rừng rậm cách chỗ bọn họ ngoài ngàn thước.

Mọi người bất giác kinh hãi, mắt thấy nhóm người của mình lập tức liền tới gần tên quái vật này, thế nhưng linh binh dùng để đối phó quái vật này, lại đều biến mất, thế thì còn đánh như thế nào a, không là đi chịu chết sao?

Bất quá còn may, quái vật này còn đang bị sao băng trận giam cầm, bọn họ vẫn còn thời gian để đào tẩu!

Thế nhưng, còn không đợi bọn hắn lộ ra vẻ mặt buông lỏng, hai mắt Trác Phàm bỗng nhiên trừng lên một cái, toàn thân cao thấp phóng ra tử sắc lôi mang!

Chỉ một thoáng,trong tiếng nổ ầm ầm, chẳng những sao băng trận trên mặt đất kia bị oanh thành hư vô, cho dù là các cường giả Thiên Huyền sắp đi tới đến bên cạnh hắn cũng trong chớp mắt bị oanh giết thành bụi phấn.

Trác Phàm chậm rãi đứng lên, không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía đám người trước mặt, sát ý càng sâu. Tiếp lấy liền không nói hai lời, tiếp tục vọt tới trước.

Bất quá, lần này tử mang quấn quanh thân hắn giống như một cái vòng bảo hộ, hơn ba thước xung quanh người hắn đều là tử lôi cuồn cuộn. Mọi người còn chưa kịp tới gần thân thể hắn liền đã bị lôi xà này tàn phá thành bụi phấn.

Cho dù là những trận thức được che giấu, vừa mới phát động liền đụng phải tử mang cuồng bạo này, tất cả đều phanh phanh hóa thành mảnh vụn, căn bản không có nổi một chút tác dụng!

Mà Trác Phàm cũng cứ như vậy một mực vọt tới trước, nơi đi qua, hắn căn bản không cần động thủ, liền đem tất cả mọi người oanh thành hư vô, thây ngang khắp đồng, ngắn ngủi trong vòng một phút vậy mà không ngờ có hơn ngàn cao thủ bị oanh giết đến ngay cả thi thể cũng không còn!

Mọi người đều hoảng sợ, vội vã lui lại, không dám tiến về phía trước dù chỉ một bước! Cho dù bị Trác Phàm truy sát, cũng chỉ có thể tận lực thoát đi, không dám phản kháng!

Dù sao, lúc trước dùng chiến thuật biển người, bọn họ còn có lực đánh một trận. Nhưng hiện tại, mọi người còn chưa kịp tới gần người hắn, liền đã bị tử lôi trong nháy mắt đánh chết, căn bản không có bất cứ tác dụng gì, thế thì còn đánh như thế nào?

Dũng khí trong lòng mọi người đều là dùng khi đối đầu với những đối thủ có thể chiến thắng, nhưng đối với loại đối thủ căn bản không có cách nào chiến thắng như Trác Phàm, trong lòng mọi người chỉ có khiếp đảm, làm gì còn dũng khí?

Bỗng nhiên, trên khắp chiến trường, chỉ thấy Trác Phàm mạnh mẽ đánh tới, đem tất cả mọi người giết đến người ngã ngựa đổ, căn bản không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào.

Nghiêm Bán Quỷ nhìn hết thảy, trên đầu mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, một khi Trác Phàm khoác những tử lôi lên người, lại có thể đáng sợ như vậy, so với sương độc của hắn còn khủng bố hơn, quả thực là không ai có thể ngăn cản a!

Nhìn tình cảnh lúc này, nào có vẻ gì giống như vạn người bọn họ đang mai phục vây quét Trác Phàm, căn bản chính là hổ vào bầy dê, mặc hắn xâm lược a!

U Vũ Sơn cũng khẩn trương, trong lòng lo sợ, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên nói: “Đại công tử, không ngờ Trùng Thiên Ma Long lại biến thái như thế. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hơn vạn cao thủ bên chúng ta có liều sạch cũng không làm gì được hắn. Hơn nữa, trận này còn có cao tầng các nhà ở Vân Long Thành đang nhìn vào, nếu chúng ta dùng nhiều người như vậy, lại trăm phương ngàn kế, bố hạ bẫy rập, nhưng vẫn không đối phó được một người, chỉ sợ ngày sau sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Thiên Vũ a...”

“Bổn công tử tự biết, không cần đến ngươi đến nhắc nhở ta!” Thế mà, còn không đợi hắn nói tiếp, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã là hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước: “Không ngờ bổn công tử lại phải đích thân xuất thủ nhanh như vậy, hừ! Thật sự là một đám phế vật vô dụng...”

Bình Luận (0)
Comment