Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 568 - Chương 568: Song Long Quyết Chiến(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 568: Song Long quyết chiến(2)

Thế nhưng, khi hắn nhìn về phía Trác Phàm, sâu trong mắt chỗ đã có một tia kinh dị thoáng hiện rồi biến mất.

Lúc trước hoàng đế có ý để Trác Phàm đến ràng buộc Hoàng Phủ Thanh Thiên, là do hắn đề lên. Hắn cũng tận lực cáo tri chỗ đáng sợ của Hoàng Phủ Thanh Thiên cho Trác Phàm, để hắn có chuẩn bị, tuyệt không thể lấy cứng chọi cứng, nên lá mặt lá trái mới tốt!

Nhưng dù vậy, hắn cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này của Trác Phàm cực kỳ hung hiểm.

Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ đến, chỉ bất quá năm năm ngắn ngủi, thực lực của tiểu tử này đã tương xứng cùng tên quái vật Hoàng Phủ Thanh Thiên này. Thậm chí có thể nói, so với Hoàng Phủ Thanh Thiên đến, Trác Phàm mới thật sự là quái vật bên trong quái vật!

Phải hiểu, năm năm trước Trác Phàm mới có thể miễn cưỡng đánh bại đệ đệ của Hoàng Phủ Thanh Thiên, Hoàng Phủ Thanh Vân, thực lực chênh lệch cùng Hoàng Phủ Thanh Thiên vô cùng lớn, tựa như một trời một vực, không thể tính theo lẽ thường, nhưng bây giờ lại đã ngang hàng. Hơn nữa, Hoàng Phủ Thanh Thiên trước mắt đã có tu vi Thiên Huyền đỉnh phong, Trác Phàm lại chỉ là Đoán Cốt cảnh đỉnh phong, chênh lệch tròn cấp một a!

Như thế xem ra, cho dù thực lực của hai người bây giờ là tương đương, nhưng tiềm lực của Trác Phàm lại lớn hơn rất nhiều so với tên quái vật Hoàng Phủ Thanh Thiên kia!

Thành tựu của hắn ngày sau, càng là khó có thể đánh giá!

Có thể nói, nếu lại cho Trác Phàm thêm năm năm thời gian, không, thậm chí chỉ cần ba năm, hắn hoàn toàn có khả năng vượt qua Hoàng Phủ Thanh Thiên mười con phố!

Tiềm lực đáng sợ như thế, cho dù là Phương Thu Bạch cũng không nhịn được mà tán thưởng liên tục.

Khó trách lúc trước tên tiểu tử này lại tiếp nhận nhiệm vụ sảng khoái như vậy, xem ra thật sự là có lòng tin tất thắng a! Kể từ đó, chắc hẳn chỉ cần lần này hắn có thể còn sống trở về, ngày sau nhất định là một đại bá chủ của Thiên Vũ, đến lúc đó cho dù là Đế Vương Môn có ngàn năm nội tình, đoán chừng cũng sẽ phải lo lắng không yên a, ha ha ha…

Phương Thu Bạch lắc đầu cười khẽ, một mặt tán thưởng.

Thế nhưng, đồng dạng minh bạch điểm này, còn có Lãnh Vô Thường cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên. Trong lòng bọn họ, cấp số nguy hiểm của Trác Phàm lại bất giác tăng lên mấy bậc, trở thành nhân vật vô cùng nguy hiểm, vô luận như thế nào đều phải diệt trừ!

Hiện tại tiểu tử này đã có thể phiên giang đảo hải, quấy cho bảy nhà không được một ngày an bình, nếu lại để cho hắn tiếp tục trưởng thành. Đoán chừng liền xem như bảy nhà có ngàn năm nội tình, cũng không làm gì được hắn...

Bên trong chiến trường, sau khi Hoàng Phủ Thanh Thiên ổn định thân hình, một lần nữa nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt đã tràn đầy kinh hãi, tựa hồ hoàn toàn không thể tin được đây là thật, trong những người đồng lứa trong thiên hạ, lại có người có thể cùng hắn đánh một trận cao thấp?

Vốn dĩ hắn cảm thấy Trác Phàm nguy hiểm, chỉ vì người này thủ đoạn quỷ dị, âm hiểm xảo trá mà thôi, nhưng hiện tại, sau khi hai người toàn lực giao thủ, lại là bất phân cao thấp, chuyện này khiến hắn vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận.

Đường đường là đại công tử của Đế Vương Môn, cả một đời vô địch, lại tại thời khắc này, gặp phải địch nhân trời sinh, trở thành khắc tinh có thể kéo hắn ra khỏi Vương vị, điều này khiến trong lòng hắn nhất thời sinh ra một cỗ cảm giác bị uy hiếp nồng đậm.

Đây là loại cảm giác, cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm nhận qua.

Vừa nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên càng sâu, rống to một tiếng: “Trác Phàm, hôm nay ngươi phải chết!”

“Hoàng Phủ Thanh Thiên, nạp mạng đi!” Trác Phàm cũng đồng dạng rống to một tiếng, lôi mang toàn thân nổ tung, phóng về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên, Hoàng Phủ Thanh Thiên cắn răng một cái, cũng phóng đến.

Rầm rầm rầm!

Trong chốc lát, thiên lôi dẫn ra địa hỏa, hai đại cao thủ luyện thể đánh sáp lá cà cùng một chỗ, mỗi quyền mỗi cước đều đủ để khai sơn phá thạch, long trời lở đất. Cuồn cuộn dư âm không ngừng khuếch tán ra chung quanh, chấn động khiến những đám người của các gia tộc phụ thuộc kêu rên không ngừng, xung quang một mảnh gào khóc thảm thiết!

Ta nói này, hai vị các ngươi muốn đánh thì cứ việc đánh, đừng tổn thương tới người vô tội a!

Hai người các ngươi thân thể cường tráng, ăn bao nhiêu quyền vào người đều không có việc gì. Thế nhưng chúng ta lại thân thể đơn bạc, ngay cả dư âm giao chiến của các ngươi đều chịu không được, các ngươi tốt xấu cũng nên thông cảm cho chúng ta một chút, đến nơi khác đánh nhau có được hay không?

Thế nhưng, hai người kia đã giết đến đỏ mắt, Trác Phàm vì báo thù, Hoàng Phủ Thanh Thiên vì địa vị của bản thân, đâu còn quản nhiều như vậy? Một quyền một cước đều là sát chiêu, theo Nam đánh tới Bắc, theo Đông đánh tới Tây, trong nháy mắt đã đánh qua 200 chiêu, thế nhưng không ai có thể làm bị thương người kia một phần, chỉ đáng thương những người vô tội trong các gia tộc phụ thuộc.

Vốn là mai phục Trác Phàm, bây giờ lại bị dư âm khi giao chiến của hai người quấy rối, số lượng thương vong nhất thời liền thẳng lái đến hơn 5000, thật sự là muốn khóc cũng không có chỗ để khóc a.

Ba người U Vũ Sơn nuốt một ngụm nước bọt, trên đầu đã ứa ra mồ hôi lạnh, liếc nhìn nhau trao đổi tin tức.

Nếu không... Chúng ta đến địa phương khác tránh một chút?

Ý nghĩ này nếu để cho người khác biết được, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.

Bà mẹ ngươi chứ, liền các ngươi lục long nhất phượng đều sợ bị giao chiến của hai người này tác động đến, muốn tránh ra ngoài, vậy mà còn để cho chúng ta ở đây chờ chết, thực sự quá khi dễ người!

Bất quá cái này cũng có thể thấy được, giao chiến của hai người hung tàn đến cỡ nào, ngay cả lục long nhất phượng như bọn người U Vũ Sơn bọn họ đều cảm thấy thiết thiết thực thực bị uy hiếp.

Thế nhưng, còn không đợi bọn hắn làm ra hành động, hai người kia vốn một mực không phân cao thấp, đến bây giờ, thế cân bằng rốt cục bắt đầu lay động.

Long trảo phát ra kim quang của Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên chộp tới vị trí hiểm yếu trên thân Trác Phàm, uy áp hung mãnh sắc bén, làm cho Trác Phàm cũng không khỏi khí tức trì trệ, vội vàng ngửa người khẽ đảo tránh đi.

Thế nhưng đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Thiên lại nhếch miệng cười tà một tiếng, móng vuốt đang vọt tới trước đột nhiên đổi hướng, đánh thẳng xuống dưới, nhất thời một cỗ uy áp thiên địa hạ xuống, thẳng làm cho Trác Phàm trong nháy mắt bị áp xuống mặt đất sâu hơn một mét, thân thể rốt cuộc không thể gượng dậy được nữa.

“Hắc hắc hắc... Đi chết đi!” Khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị, Hoàng Phủ Thanh Thiên lộ vẻ hưng phấn, Long trảo đánh thẳng vào cổ họng Trác Phàm: “Cửu long Kim Cương Thân, Long uy trảo!”

Bình Luận (0)
Comment