Bởi vì chuyện vừa mới xảy ra, cho dù là hắn là cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong, đường đường Thiên Vũ Hộ Long Thần Vệ, cũng không hiểu được vì sao Trác Phàm có thể làm được như vậy.
Cái này... Cái này sao có thể? Chẳng lẽ thế gian còn có võ kỹ công pháp Phương Thu Bạch hắn không biết? Chí ít tại Thiên Vũ này thì là như vậy, nhưng tại sao…
Không khỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cuối cùng Phương Thu Bạch bất giác lắc đầu cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm càng thêm tán thưởng. Tiểu gia hỏa này, luôn luôn khiến người ta kinh thán không thôi a!
Mà ánh mắt mấy người Mỗ Mỗ cùng Long Dật Phi thì sáng lên, nhìn thấy Trác Phàm dưới sự uy hiếp từ Địa giai vũ kỹ của Hoàng Phủ Thanh Thiên, chẳng những không bị tổn thương mảy may, mà còn có thể phản công chơi lại hắn một vố, đem đối phương đánh ngã, bất giác lại sinh ra hi vọng có thể tiếp tục đối kháng cùng Đế Vương Môn!
Tiểu tử này... Thật là khiến người ta không phục cũng không được a, ha ha ha…
Ba người Long Dật Phi cùng Mỗ Mỗ, Tạ Khiếu Phong liếc nhìn lẫn nhau, đều là cười nhạt một tiếng…
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lạnh lùng nhìn hết thảy, khóe miệng xẹt qua một đạo ý cười không hiểu, đạm mạc lên tiếng, tựa hồ như đang nói với Lãnh Vô Thường, nhưng giọng nói lại truyền đến trong tai các vị trưởng lão còn lại rất rõ ràng: “Xem ra Thanh Thiên còn không phải là đối thủ của tiểu quái vật kia, nếu muốn đối phó với chiêu thức quái dị của hắn, còn phải dựa vào diệu kế của Lãnh tiên sinh!”
“Môn chủ yên tâm đi, hết thảy đều đã được an bài thỏa đáng!” Hoàn toàn minh bạch suy nghĩ trong lòng hắn là muốn nhờ vào đó đả kích uy tín của đại công tử trong lòng tất cả trưởng lão, Lãnh Vô Thường thầm cười một tiếng trong lòng, theo hắn lời nói, gật gật đầu.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thỏa mãn cười cười, tiếp tục nhìn vào bên trong Trấn Quốc Thạch.
Mà giờ khắc này, đùng, một tiếng vang thật lớn phát ra, bụi mù đầy trời, Hoàng Phủ Thanh Thiên từ hố sâu trong lòng đất phi lên, toàn thân bám đầy bụi đất, nhìn cực kỳ chật vật. Nhưng còn không đợi hắn đứng vững gót chân, một tiếng xé gió chói tai lại đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến.
Tròng mắt nhịn không được mà co rụt lại, Hoàng Phủ Thanh Thiên chợt quay người lại, liền đối mặt với hai con mắt đỏ như máu của Trác Phàm. Cùng lúc đó, Lôi Vân Dực liền hóa thành một thanh đao nhọn, quẹt ngang qua khuôn mặt hắn, nhất thời lưu lại trên mặt hắn một ấn ký đỏ tươi.
Trên đầu trong nháy mắt nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, Hoàng Phủ Thanh Thiên bị dọa đến trái tim suýt nữa ngưng đập.
Nguy hiểm thật a, vừa mới rồi, nếu không phải hắn kịp thời phản ứng, đoán chừng hiện tại đầu đã bị người ta đâm xuyên. Tràng cảnh nguy hiểm như thế, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.
Sau đó, trong lòng cũng càng thêm cẩn thận, trong ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, sát ý càng thêm sâu!
Trác Phàm, cho đến tận hôm nay, chính là kẻ duy nhất có thể uy hiếp được hắn, nhất định phải giết chết!
Nghĩ như vậy, Hoàng Phủ Thanh Thiên quyết định thật nhanh, vung tay lên, trong nháy mắt bắt lấy một chiếc Lôi Vân Dực của Trác Phàm, một cánh tay khác bỗng nhiên đánh về phía mặt Trác Phàm.
Tựa như một đạo lưu tinh, một quyền này thế lớn lực mãnh, dường như chắc chắn sẽ đập trúng vào đầu hắn.
Thế nhưng Trác Phàm lại mắt lạnh nhìn hết thảy, không hề nóng nảy, chờ một quyền kia đến gần đầu hắn, trong mắt phải lóe lên một vầng sáng màu vàng óng, trong nháy mắt đã biến mất.
Sau một tiếng vang đùng thật lớn, Hoàng Phủ Thanh Thiên vừa cảm thấy sau lưng có một cỗ đại lực truyền đến đã bị Trác Phàm dùng Lôi Vân Dực hóa thành một đạo Lôi Tiên, hung hăng quất vào trên sống lưng. Tử sắc lôi mang lại một lần nữa nhập thể, khiến hắn nhịn không được lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Ngay sau đó, Trác Phàm thừa cơ truy kích, từng bước ép sát, Hoàng Phủ Thanh Thiên khẽ cắn răng, tuy muốn phản kích nhưng một thân khí lực lại không có chỗ dùng!
Chỉ vì Trác Phàm thật sự là quá quỷ dị, thân hình lơ lửng không cố định, hắn căn bản bắt không được, sờ không tới thân hình hắn.
Kết quả là, một màn cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, Trác Phàm giống như một đạo u linh, phiêu hốt trước sau trái phải Hoàng Phủ Thanh Thiên, xuất ra tử lôi Lôi Vân Dực, hóa thành roi dài hung hăng quất lên trên người hắn, thẳng đến khi toàn thân hắn xuất hiện từng đạo vết máu, thổ huyết không ngừng, lại căn bản không có chút lực để phản kháng.
Hoặc là nói, hắn muốn phản kháng, lại căn bản cũng không tìm thấy người để phản kháng.
Bởi vì người kia tựa như ma quỷ, hắn hoàn toàn tìm không thấy thân ảnh kẻ đó!
Cứ như vậy, thời khắc khuất nhục nhất trong đời Hoàng Phủ Thanh Thiên xuất hiện, hắn tựa như một cây tiểu Thụ, bị Trác Phàm không ngừng dùng roi mà quất, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không còn cách nào khác…
Toàn bộ những người đứng trước Trấn Quốc Thạch đều đã nhìn đến mắt trợn tròn. Đây là Chấn Thiên Đế Vương Long, đứng đầu lục long a, làm sao lại bị đánh đến uất ức như thế?
Mà nhìn qua Trác Phàm, lại là mỗi một roi đều quất đến thống khoái, tràn ngập khoái cảm báo thừ!
Rốt cục, Hoàng Phủ Thanh Thiên nhịn không được, rống to một tiếng: “Mấy người các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau mở ra đại trận?”
“Ách, đại công tử, không phải ngươi nói đại trận này phải chờ...” U Vũ Sơn bất giác sững sờ, thì thào lên tiếng.
Thế nhưng là hắn còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã một mặt ủy khuất chửi ầm lên: “Lão tử chờ không được, nhanh mở ra trận thức!”
Không khỏi sững sờ, U Vũ Sơn còn là lần đầu tiên nhìn thấy vị đại công tử mất đi phong độ mà nói tục như thế, liền hiểu chuyện đã rất khẩn cấp, vội vàng hướng về phía trong rừng rậm làm một cái thủ thế!
Chỉ một thoáng, một trận ba động vô hình phát ra, toàn bộ chiến trường đột nhiên bị một cái lồng trong suốt bao phủ lại. Trác Phàm còn đang muốn tiếp tục thay hình đổi vị, bỗng dưng thân thể trì trệ, lại càng không dò xét được bất kỳ vị trí không gian nào.
“Kết giới!” Chân mày không nhịn được nhướng lên, Trác Phàm thầm hừ trong lòng một tiếng, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn minh bạch, vị Thần Toán Tử kia xem như đã nhìn thấu hắn, thậm chí ngay cả Không Minh Thần Đồng của hắn cũng đã nghĩ ra biện pháp ứng đối …