Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 589 - Chương 589: Trò Chơi Báo Thù(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 589: Trò chơi báo thù(2)

Chẳng lẽ hắn vừa vào Lạc gia, liền gặp phải nguy cơ diệt tộc a, có phải quá khổ cực rồi hay không?

Thế nhưng Trác Phàm chỉ nhếch miệng lên, cười ra tiếng: "Đúng a, giết các ngươi chẳng khác nào khai chiến, ta rất sợ đó a! Nhưng lão tử nhưng chưa từng có thù không báo. Ai, nên làm sao bây giờ?"

Trác Phàm giả ý làm khó, suy nghĩ con đường giải quyết, mấy người Hoàng Phủ Thanh Thiên thì vẻ mặt khẩn trương nhìn Trác Phàm, hi vọng tiểu tử này lấy đại cục làm trọng, bằng không bọn họ chỉ sợ thật khó giữ được mạng nhỏ này.

Riêng là Hoàng Phủ Thanh Thiên, hắn là Thiên Mệnh sở quy, mạng rất trân quý, há có thể như vậy mà chết đi?

"Có rồi!" Đột nhiên, Trác Phàm búng tay, bốn người bị dọa cho giật mình, cười tà nói: "Ta đã muốn báo thù, nhưng các ngươi lại trọng yếu như vậy, theo đại cục thì không nên giết. Vậy không bằng. . . giao mạng các ngươi cho lão thiên quyết định đi!"

Bốn người sững sờ không hiểu gì, nhưng rất nhanh, Trác Phàm biến đổi thủ quyết, bốn người liền có thể cử động. Thế nhưng, bọn họ muốn phóng ra nguyên lực, thì lại bất lực.

Bọn họ lại bị hoàn toàn phong bế tu vi.

Phốc!

Một tiếng vang trầm phát ra, ngực Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên nổ tung ra một huyết động, làm hắn đau đến đầu đổ mồ hôi lạnh.

Hắn cả đời vô địch, còn chưa bao giờ trọng thương, lần này bị Trác Phàm đục cho một lỗ trên người, khiến hắn đau nhập nội tâm, đau không nhịn được!

Phốc phốc phốc. . .

Tiếp đó, một chuỗi tiếng trầm đục tuôn ra, ba người U Vũ Sơn cũng bị đục cho vài lỗ trên người, đau đến ngã quỵ xuống đất, trán đầy mồ hôi lạnh.

"Trác Phàm, ngươi. . . ngươi muốn làm gì?" Biết đây là Trác Phàm giở trò quỷ, Hoàng Phủ Thanh Thiên cắn răng quát, "Ngươi muốn giết, thì cho chúng ta đến thống khoái đi!"

"Thống khoái? Ha ha ha. . .vậy Ngưng Nhi, các ngươi cho nàng thống khoái sao?"

Trác Phàm giận cười ra tiếng: "Các ngươi yên tâm, ta đã nói giao mệnh các ngươi cho lão Thiên, cho các ngươi một cơ hội cầu sinh, tuyệt không nuốt lời!"

"Nhìn thấy ngực các ngươi không, đó chính là cơ hội của các ngươi!".

Bốn người cúi đầu nhìn, thấy Hoàng Phủ Thanh Thiên là một lỗ máu, hẳn là số 1, U Vũ Sơn là hai lỗ máu, là số 2, Nghiêm Bán Quỷ là ba, Lâm Toàn Phong thì là 4.

Thấy vậy, bốn người lại nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.

Trác Phàm cười lạnh, tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta tới chơi một trò chơi, tên là đại đào vong! Ta cho các ngươi ba ngày chạy trốn, tìm kiếm chìa khóa trận hình, nếu như các ngươi có thể tìm được, đồng thời thành công thông qua trận môn, trốn về Vân Long Thành, vậy là các ngươi sống. Thế nhưng, nếu trước đó có kẻ nào bị ta tìm được, hắc hắc hắc. . . Xin lỗi, đây là thiên ý, các ngươi phải chết trong tay ta, lúc đó chớ có trách ta không để ý đại cục, không thả cho các ngươi một con đường sống."

Nói rồi, trong tay Trác Phàm lóe lên ánh sáng, đúng là chìa khóa của ba tòa trận môn, hắn vung tay lên bầu trời, các chìa khóa liền bay tứ tán.

"Nghiêm Phục, bây giờ ngươi làm một bí rương cho ta, trong đó viết bốn con số. Ba ngày sau ta rút đến số nào, thì sẽ bắt đầu truy kích người đó, còn mấy người kia, chúc mừng các ngươi, các ngươi tạm thời an toàn. Đương nhiên, vì tránh các ngươi nói ta chơi xấu, trước khi ta đuổi, ta sẽ phóng thích tín hiệu cho các ngươi xem!"

Trác Phàm thủ thế mời: "Được rồi, các ngươi có thể xuất phát. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để ta tìm được."

Bốn người liếc nhìn nhau, tuy bọn họ minh bạch Trác Phàm đang trêu đùa bọn họ, nhưng đây là đường sống duy nhất a, bọn họ chỉ có thể liều một phen. . .

Nhìn bốn người biến mất, Nghiêm Phục thở sâu, khó hiểu nói: "Ây. . . Trác quản gia, ngươi thật sự muốn giết bọn họ, hay là có ý thả bọn họ? Nếu giết bọn họ, làm gì phiền toái như vậy, nếu thả bọn họ. . ."

"Hừ, sao ta có thể thả bọn chúng!" Trác Phàm lạnh lẽo nói, ánh mắt dị thường đáng sợ: "Nghiêm Phục, ngươi sợ chết không?"

"Ách, sợ!" Nghiêm Phục sững sờ, sau khi hơi suy nghĩ thì gật đầu.

Trác Phàm chậm rãi lắc đầu, đạm mạc nói: "Không, không phải ngươi sợ chết, ngươi chỉ sợ đối mặt cái chết. Ngưng Nhi là tiểu cô nương đơn thuần, tuy lúc sắp chết, nàng cười, nhưng ta biết, đây chẳng qua chỉ là làm cho ta nhìn mà thôi. Nàng biết mình phải chết, tâm lý nhất định vô cùng hoảng sợ, mà loại hoảng sợ này, tra tấn nàng tận ba ngày!"

Nói đến đây, Trác Phàm nắm chặt song quyền, hung tợn cắn răng nói: "Cho nên, ta nhất định phải bắt bốn tên khốn kiếp kia nếm thử, cảm giác cả ngày bị tử vong bao phủ, ta phải bắt bọn chúng sống không bằng chết!"

Nghe vậy, Nghiêm Phục run lên, thật sâu nhìn Trác Phàm, cuối cùng đồng tình gật đầu. Hắn giờ mới hiểu được, cho tới bây giờm Trác Phàm chẳng quan tâm đại cục là cái thá gì, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ thả bọn họ. Điều hắn muốn, chỉ là làm thế nào mới có thể khiến bọn họ chết càng thêm thê thảm!

Vừa nghĩ đến đây, Nghiêm Phục liền yên lặng rời đi, vào rừng chặt cây cối, bắt đầu làm hộp. Còn Trác Phàm thở dài một hơi, ngồi phệt xuống đất, nhắm mắt tu luyện dưỡng thương.

Cứ như vậy, mặt trời lặn mặt trời mọc, ba ngày thời gian rốt cục trôi đi, ngày thứ tư mặt trời lên, Trác Phàm đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe ra sát ý.

Bên cạnh hắn, Nghiêm Phục cung cung kính kính bưng lên một hộp gỗ nhỏ, bên trong là thứ quyết định vận mệnh bốn người Hoàng Phủ Thanh Thiên.

Đi săn, bắt đầu. . .

Bình Luận (0)
Comment