Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 593 - Chương 593: Thích Hợp Nhất Kiểu Chết(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 593: Thích hợp nhất kiểu chết(1)

"Lâm Toàn Phong, nửa ngày đã qua!".

Lâm Toàn Phong từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, chậm rãi hạ tốc xuống độ, nhưng nghe xong lời ấy, liền cắn răng, thở sâu, tiếp tục tăng tốc.

"Còn có năm canh giờ, ta chuẩn bị ra tay đây :v!"

Tại tu vi bị phong, bôn tẩu hơn bảy canh giờ lộ trình, Lâm Toàn Phong chính là tăng tốc đến cực hạn, còn giữ đều trong suốt quãng đường, còn không ngừng cố gắng gia tốc, cho nên giờ khắc này, chân hắn đã không ngăn được run rẩy, thậm chí ngay cả đế giày đã biến mất từ lâu. Chân trần vì chạy qua bụi gai mà sinh ra cuồn cuồn bọc máu. Máu rơi vãi cả con đường dài.

Tu vi bị phong bế, chỉ có thể dùng thể lực từ thân xác, đi lâu khiến cả người mệt mỏi, lại còn bị Trác Phàm theo sau nhắc nhở, mệt khổ từ thể xác đến nội tâm khiến hắn thật muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Nhưng, thanh âm lạnh lùng phía sau kia, làm hắn không dám ngừng bước. Nếu hắn dám dừng lại, đó chẳng khác nào là để mạng lại khu rừng này. Không có cách nào, Lâm Toàn Phong chỉ có thể cướng ép chạy tiếp trong kinh hãi!

"Còn có bốn canh giờ!" Giọng nói đếm ngược tử vong vang lên lần nữa, Lâm Toàn Phong chạy đến đầu óc mê muội, chợt nghe lời ấy, không khỏi giật mình, hét lớn: "Làm sao lại nhanh như vậy?"

Nói rồi, liền muốn ngẩng đầu nhìn bầu trời, phân biệt canh giờ.

Thế nhưng, hắn vừa mới ngẩng đầu lên, thì sưu một tiếng, một gương mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện sát mặt hắn, dọa làm cho trái tim nhỏ bé của hắn kém chút nhảy ra.

"Lúc này, ngươi còn có rảnh rỗi nhìn trời sao? Nhớ kỹ, thời gian của ngươi không nhiều, nếu không thể toàn lực chạy tới nơi, ta sẽ dứt khoát vặn đầu ngươi xuống!" Trác Phàm nhếch miệng lên, quái dị cười ra tiếng.

Lâm Toàn Phong bất giác hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, không dám phung phí thời gian nữa, tiếp tục tăng cmn tốc.

Thấy thế, Trác Phàm không khỏi tà dị cười một tiếng, tiếp tục đi theo hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nhắc nhở thần chết.

"Còn có ba canh giờ!"

Lâm Toàn Phong độc cước phi nước đại, trong mắt đã hỡi đỏ lên!

"Còn có hai canh giờ!"

Ánh mắt Lâm Toàn Phong đã phủ đầy huyết hồng, nghênh phong rơi lệ, tốc độ không ngờ còn nhanh hơn nhiều trước khi bị phong ấn tu vi!

"Còn... Một canh giờ..." Trác Phàm lạnh lẽo nụ cười, dằng dặc lên tiếng.

Lâm Toàn Phong sắc mặt nhăn nhó, toàn thân đã bị ướt đẫm mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ thẫm như máu, nhưng trong lòng vừa hãi vừa sợ, lại mệt, buồn bã, nhắm hai mắt, cái gì cũng không để ý, chỉ cắm đầu chạy về phía trước, chạy...

Rốt cục, sưu một tiếng, Lâm Toàn Phong xông ra vùng rừng rậm kia, một đạo tinh thạch xanh biếc xuất hiện trước mặt hắn, chính là mộc hình trận môn.

Mọi người trước Trấn Quốc Thạch, biết ba ngày trước Trác Phàm phổ biến quy tắc trò chơi bốn người, rất nhiều người đều cho rằng, đây là Trác Phàm tự tìm lối thoát cho mình thôi. Trác Phàm vẫn lấy đại cục làm trọng, không dám chân chính vạch mặt với tứ đại gia tộc và Đế Vương Môn.

Nhưng, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Toàn Phong xông ra rừng cây, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.

Lâm Toàn Phong lúc này, nào có phải Xuyên Lâm Dực Long tiêu sái, toàn thân lúc này, đều là là bởi vì chạy trốn hết sức trong rừng, bị bụi gai gào đến vết thương đầy người. Cái chân duy nhất còn bị mài đến lộ ra bạch cốt âm u.

Lúc hắn xông ra rừng cây, tuy cách xa nhau rất xa, nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ ràng, rắc một tiếng, đầu gối hắn bởi vì chạy tốc độ cao không ngừng, mà nhất thời bị bẻ gãy, lộ ra xương cốt trắng xám.

Thực, nếu là một người bình thường, thân thể không chịu nổi loại này cao cường vận động, phải sớm đã phát hiện. Có điều, sau lưng hắn có Trác Phàm đi theo, còn luôn đếm ngược đe dọa hắn, cho nên hắn dưới sự sợ hãi, trong mắt chỉ có ý niệm cầu sinh, căn bản không có chú ý tới việc tu vi của mình bị phong ấn, cứ như thế chạy trốn, sớm đã đến cực hạn.

Cho dù hiện tại, Lâm Toàn Phong bất đắc dĩ té ngã trên đất, đập đến mặt mũi bầm dập, lại cũng không thèm quan tâm chút nào. Trong mắt của hắn đã hoàn toàn là vẻ điên cuồng, nhìn mộc hình trận môn phía trước, liền điên cuồng cười: "Ha ha ha... Mộc hình trận môn, ta đến rồi, ta có thể sống rồi!"

Nói rồi, Lâm Toàn Phong cho dù không có chân, cũng gắng bò lên trước, hai má cào trên mặt đất đến đỏ mưng, nhưng vẫn cảm nhận được thời khắc hạnh phúc nhất đời.

Bởi vì rất nhanh, hắn có thể sống.

Đây là sinh lộ Trác Phàm cho hắn, cũng cơ hội mà chính hắn cố gắng hết sức mới lấy được! So với ba người khác, hắn là vô tội, cho nên Trác Phàm cho hắn sinh lộ này, chỉ có hắn mới có thể thu được sinh lộ.

Lâm Toàn Phong nghĩ như vậy, tay lại thêm một phần lực, bò đến trận môn!

Nhưng tất cả mọi người trước Trấn Quốc Thạch đều ngơ ngẩn, mặt đầy vẻ không hiểu. Vì sao tiểu tử này thê thảm như thế, còn có thể cười được?

Nhìn hắn người không ra người, quỷ không quỷ, mặt như điên cuồng, đến cùng là bị ngược đãi như thế nào, mà bây giờ vẫn mừng rỡ như điên như thế?

"Ta thắng rồi, ta có thể còn sống trở về!" Lâm Toàn Phong thở hổn hển, cuối cùng cũng bò đến trước mộc hình trận môn, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất ra hai khối tinh thạch xanh biếc, hai tay run run, một khối đá cắm vào trong rãnh trận môn.

Bình Luận (0)
Comment