Chuyện đối phó cô nương kia, là Lãnh Vô Thường chủ mưu, Hoàng Phủ Thanh Thiên làm chủ, ta chỉ là phụng mệnh hành sự thôi mà :
"Thôi đi, cái gì mà lục long nhất phượng, sống chết trước mắt còn không phải sợ hãi như tên tiểu nhân?" Nghiêm Phục thấy thế, khinh thường bĩu môi, xùy cười ra tiếng, trong lòng bỗng nhiên hiện lên khoái cảm mà trước đó chưa từng có.
Theo Trác Phàm lăn lộn, ngay cả long nhất phượng trong mắt hắn từng là cao cao thượng đều có thể khinh bỉ, thực sự quá thoải mái.
Mà mọi người trước Trấn Quốc Thạch, nhìn bộ dáng U Vũ Sơn, cũng đều lộ ra vẻ khinh bỉ rõ trên mặt.
U Vạn Sơn thì tức đến run lên. Dù sao cũng là một trong lục long, đại biểu chính là mặt mũi toàn bộ U Minh Cốc. Bây giờ hắn lại thế này, khiến cho U Minh Cốc mất hết tôn nghiêm, chẳng còn là cái thá gì.
Ngự hạ thất gia trong mắt các đại gia tộc Thiên Vũ, luôn là cao cao thượng, uy nghiêm không cho xem thường. Nhưng hiện tại, ánh mắt mọi người nhìn bảy nhà, đã không còn tôn sùng như trước nữa. Cái gọi là tinh anh đệ tử bảy nhà, cũng chỉ là phàm nhân, gặp phải cường giả cũng sẽ sợ chết a, gia tộc phổ thông như chúng ta còn thường xuyên sinh ra mấy nhân vật anh hùng hung hãn không sợ chết đây.
So sánh ra, chúng ta còn lẫm liệt hơn cái gọi là ngự hạ thất gia các ngươi. . .
Phương Thu Bạch Độc Cô Chiến Thiên liếc nhìn nhau, đều là gật đầu, trong mắt đầy ý cười. Dưới cái nhìn của bọn họ, Trác Phàm đả kích đối với bảy nhà, quả thực là như hủy thiên diệt địa. Chí ít sau trận chiến này, gia tộc nguyện ý khăng khăng một mực đi theo bảy nhà, sẽ càng ngày càng ít.
Uy vọng bảy nhà từng bước tiêu giảm, là việc mà hoàng đế luôn muốn làm, đồng thời cũng luôn tìm cách làm, thế nhưng vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm vừa ra tay, uy vọng bảy nhà gần như bay sạch.
Nếu hoàng đế biết việc này, nhất định sẽ cao hứng cười to ba ngày không ngừng!
Long Hành Vân cùng Tạ Thiên Thương liếc nhìn nhau, lại đều là thở dài một hơi, lòng thấy may mắn. May mắn bọn họ chơi với Trác Phàm, nếu không, họ sẽ là những U Vũ Sơn thứ hai, những Lâm Toàn Phong thứ hai, mất mạng là việc nhỏ, mặt mũi gia tộc mới là chuyện lớn a!
Ma Vương Trác Phàm, quả không phải dễ trêu, liên minh với hắn thật sự là quá có mắt nhìn!
Vừa nghĩ đến đây, Long Hành Vân không khỏi sùng kính liếc nhìn Long Dật Phi. Lão cha đúng là lão cha, thế mà sớm liền phát hiện khối ngọc thô này, thật sự là có con mắt tinh đời a!
Long Dật Phi cũng chú ý tới ánh mắt dị dạng của nhi tử, bất giác ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo. Như muốn nói, Hành Vân, ngươi thấy không, đây chính là tư chất gia chủ nên có, Bá Nhạc chi nhãn. . .
Một bên khác, Trác Phàm phóng ra sát ý trần trụi: "Như vậy, ngươi đoạt tinh phách Ngưng Nhi, cũng là bọn họ sai sử?"
"Cái này. . ." U Vũ Sơn bất giác giật mình, đầu đầy mồ hôi lạnh, lại lần nữa dập đầu cầu xin tha thứ: "Bọn họ nói muốn để cô nương kia bị chết thê thảm, ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự a, ngài. . . A đúng, tinh phách cô nương kia, ta còn bảo lưu, bây giờ ta dâng lên cho ngài, cầu xin ngài tha ta một mạng đi."
Nói rồi, U Vũ Sơn vội vàng từ trong giới chỉ xuất ra một cái đỉnh lớn chừng bàn tay, bi ai dâng lên.
Trác Phàm chậm rãi tiếp nhận, mở ra xem, trong đó là một luồng tinh phách thuần khiết màu huỳnh quang. Cảm thụ khí tức quen thuộc, hai tay Trác Phàm bất giác run run, trong lòng lại đau xót.
Đây chính là tinh phách của Ngưng Nhi, nhưng cũng nguyên nhân chính là như thế, phẫn nộ trong lòng hắn như núi lửa bạo phát ra, giận dữ hét lên: "U Vũ Sơn, ngươi đã đoạt tinh phách, vậy ngươi cũng phải biết, tinh phách ly thể bao lâu, thì hoàn toàn vô dụng!"
"Ây. . . Mười hai canh giờ. . ." U Vũ Sơn giật mình, run giọng đáp.
Trác Phàm trừng to mắt, chửi ầm lên: "Ngươi đã biết vô dụng, còn đưa thứ này cho lão tử làm gì? Lão tử thật muốn đập chết ngươi luôn. . ."
Trác Phàm vung tay chuẩn bị nện xuống, U Vũ Sơn bị dọa đến ôm chặt lấy đầu. Nhưng mà đợi một lúc không thấy gì, thì ra là Trác Phàm đã tỉnh người mà ngừng tay. Dù nói thế nào, đây cũng là di vật của Ngưng Nhi, hắn sao có thể nhẫn tâm để tinh phách thuần khiết, bị thứ máu cặn bã làm bẩn?
Trác Phàm thu lô đỉnh kia vào giới chỉ, cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy, tinh phách ly thể là thống khổ nhất sao? Ha ha ha. . . Đó là bởi vì, ngươi còn chưa thấy thủ đoạn của lão tử. . ."