Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605: Lực Lượng Ngang Nhau

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 605: Lực lượng ngang nhau

Phương Thu Bạch thấy vậy, bất giác giật mình, vội vã khoát tay nói: "Lệ huynh, Phương mỗ không phải là có ý đối địch với ngài, chỉ là hoàng mệnh tại thân, phải bảo trì trật tự của Vân Long Thành. Ngươi muốn xuất thủ với Đế Vương Môn, ta không thể không ngăn cản! Mong ngài cho chút tình mọn, miễn sinh sự đoan đi! Như vậy, đối với Đế Vương Môn cùng cả Lạc gia đều tốt, không phải sao?"

Lệ Kinh Thiên cảm thấy hắn nói có lý. Lạc gia giờ này trở mặt với Đế Vương Môn, sẽ chỉ liều lưỡng bại câu thương, thật sự là không khôn ngoan, thế nhưng. . .

Quay đầu nhìn Trác Phàm, lại chỉ thấy hắn lạnh lùng, trong hai mắt chỉ có nồng đậm sát ý, không lên tiếng, liền biết tâm ý của hắn đã quyết.

Lệ Kinh Thiên hung hăng cắn môi, lần nữa nhếch miệng cười nói: "Phương tiên sinh, thứ cho Lệ mỗ không thể nể mặt"

Phương Thu Bạch sững sờ, nhíu mày, trong lòng hồ nghi. Thiên Cương Cuồng Tôn mặc dù là võ si, nhưng tuyệt không phải kẻ không não, sao lại làm việc tùy ý như thế?

Rồi rất nhanh, Phương Thu Bạch ý thức được, chuyện không đơn giản như vậy, Lệ Kinh Thiên vừa mới quay đầu nhìn, rõ ràng là xin chỉ thị từ Trác Phàm.

Đường đường Thiên Cương Cuồng Tôn, thế mà coi một thanh niên mới vào thế đạo (mới vào thế đạo mới vl :v) như thiên lôi sai đâu đánh đó, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng. Nhưng sự thật là như thế, mặc kệ hắn nói với Lệ Kinh Thiên lời gì, đều vô dụng, có thể thuyết phục Trác Phàm mới là Vương đạo.

Phương Thu Bạch vội vàng quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, sốt ruột nói: "Trác quản gia, lão phu biết rõ trong lòng ngươi tức giận, nhưng nơi này tuyệt không phải là nơi giải quyết ân oán cá nhân, mong ngươi chớ có bởi vì vậy mà đưa tới họa hủy nhà diệt tộc!"

Mọi người nghe vậy thì sững sờ, đầy vẻ không hiểu, hai đại cao thủ giao đấu, dù thuyết phục thì cũng nên khuyên Lệ Kinh Thiên a. Nếu hắn không muốn dừng tay, ai có thể ngăn được?

Thế nhưng rất nhanh, mọi người tỉnh ngộ lại.

Đúng a, Lệ Kinh Thiên sở dĩ xuất thủ, là bởi vì một câu mệnh lệnh của Trác Phàm. Chẳng lẽ, một câu của Trác Phàm lại có thể khiến Lệ Kinh Thiên dừng lại. Đường đường Thần Chiếu đỉnh phong, Thiên Cương Cuồng Tôn, chẳng lẽ hết thảy nghe mệnh lệnh từ Trác Phàm mà hành sự sao?

Nghĩ tới đây, không chỉ có là những phổ thông gia tộc, xem như ngự hạ thất gia, nhìn về phía Trác Phàm cũng cả kinh trợn mắt hốc mồm.

Thần Chiếu a, ngự hạ thất gia còn phải bế lên bàn thờ mà cung phụng, gia chủ đều không có quyền hành sai sử. Gặp phải tình thế khẩn cấp, chỉ có thể thỉnh cầu xuất thủ, chứ không phải lớn tiếng ra lệnh.

Nhưng bây giờ, Thần Chiếu đỉnh phong thế mà lại nghe lời một người trẻ tuổi, bọn họ làm sao cucngx nghĩ không thông. Là Lệ Kinh Thiên dễ tính, hay là Trác Phàm thủ đoạn cao minh đây.

Thiên Cương Cuồng Tôn hung danh truyền khắp, tính khí hẳn là sẽ không quá hoà thuận. Vậy chỉ có loại khả năng thứ hai, Trác Phàm thủ đoạn kinh người, thu phục Thiên Cương Cuồng Tôn, bắt hắn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Mà lại, lí do vì sao Lệ Kinh Thiên chỉ là trưởng lão Lạc gia, mà không phải cung phụng, cũng rất thuyết phục.

Cung phụng là phía trên gia chủ, coi như tổ tông mà đối đãi, chỉ có trưởng lão mới có thể điều động. Thế nhưng, Trác Phàm a Trác Phàm, trên danh nghĩa, ngươi chỉ là một quản gia Lạc gia, sao có thể có quyền lực chỉ huy cả trưởng lão?

. . .

Trác Phàm lạnh lùng nhìn Phương Thu Bạch, sau đó đạm mạc quay ngoắt đầu. Ý rất rõ ràng, ông đây mặc kệ!

Phương Thu Bạch bất giác trì trệ, sắc mặt không còn được tự nhiên, tiểu tử này thực sự quá không nể mặt mũi. Mà thấy thế thì Lệ Kinh Thiên cười lớn một tiếng, trong mắt phóng xuất ra chiến ý trần trụi, quát to: "Phương tiên sinh, Lệ mỗ khó được một trận với ngươi, đừng lưu lực, thỉnh các hạ có thể toàn lực ứng phó. Nếu các hạ thua, thì đừng trách Lệ mỗ đây đại khai sát giới!"

"Lệ huynh, Phương mỗ vẫn là câu nói kia, hoàng mệnh tại thân, Phương mỗ tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm càn tại Vân Long Thành!" Phương Thu Bạch biết trận chiến này không thể tránh, bất giác nắm chặt tiêu ngọc, khí thế ngập trời đại phóng.

Lệ Kinh Thiên thấy Phương Thu Bạch rốt cục nghiêm túc, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười lớn một tiếng, bỗng nhiên xông về phía trước, một tiếng long ngâm vang vọng cửu thiên vân không.

"Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ hai, Quỷ Long trảo!"

Rống!

Toàn thân Lệ Kinh Thiên, khí tức màu đen đại thịnh, nhất trảo xuất ra. Uy áp mạnh mẽ như muốn bẻ vụn cả vùng không gian trước mặt.

Phương Thu Bạch bất giác hít sâu một hơi, hiển nhiên không ngờ, Lệ Kinh Thiên toàn lực xuất thủ lại có uy năng như thế, sắc mặt cấp tốc ngưng trọng lên, tiêu ngọc vung lên, toàn lực đâm đến Long trảo.

"Huyền Thiên Kiếm cương!"

Ông!

Vô hình ba động phát ra, tiêu ngọc bị thanh sắc phong cương bao phủ lấy, hóa thành một thanh Trùng Thiên Kiếm, đâm thủng bầu trời.

Hai đạo quang mang đâm ầm vào nhau, phát ra âm thanh trùng kích tâm phách. Cỗ dư âm trùng kích đáng sợ khuếch tán ra, làm cho bốn phía tất cả mọi thứ đều hóa thành bột mịn. May mắn mọi người sớm có dự kiến trước, ào ào rời đi thật xa, nếu không, nơi này lại phải biến thành lò sát sinh thêm lần nữa.

Đến khi hết thảy bình ổn lại, mọi người ngẩng đầu lên, liền cả kinh há to miệng.

Cánh tay Phương Thu Bạch cầm lấy tiêu ngọc không ngừng lay động, nhìn về phía Lệ Kinh Thiên, mi đầu run, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

Còn Lệ Kinh Thiên, tay đầy vết máu, máu tươi đỏ thẫm nhỏ giọt xuống đất.

Lệ lão. . . Thua?

Lạc Vân Thường lo lắng, Trác Phàm lại lắc đầu, đạm mạc lên tiếng: "Không, lực lượng tương đương, không ai làm gì được ai!"

Vừa dứt lời, đùng một tiếng, tiêu ngọc của Phương Thu Bạch vỡ vụn ra, rơi lả tả xuống mặt đất.

Nhìn đoạn tiêu trong tay, Phương Thu Bạch thở dài, ngưng trọng gật đầu: "Lệ huynh, tiêu ngọc này của Phương mỗ, theo ta hơn năm mươi năm, hôm nay đã hủy, là Phương mỗ thua ngươi nửa chiêu!"

Lệ Kinh Thiên nhíu mày lại, cười một tiếng, chậm rãi nâng bàn tay đầy máu tươi lên, cởi mở nói: "Thiết chưởng của Lệ mỗ cũng theo Lệ mỗ một trăm năm mươi tám năm, hôm nay thế mà thụ thương trong tay các hạ, là Lệ mỗ thua các hạ chiêu tiếp theo!"

Nói xong, song phương liếc nhìn nhau, đều là cười to lên, đồng thời âm thầm gật đầu, có cảm giác anh hùng trọng anh hùng.

"Phương tiên sinh, bây giờ thắng bại chưa phân, chúng ta thêm một lần nữa?" Lệ Kinh Thiên hào khí ngất trời nói.

Phương Thu Bạch đạm mạc gật đầu: "Được, Lệ huynh đã có nhã hứng, Phương mỗ phụng bồi!"

"Được!" Lệ Kinh Thiên gật đầu, cười to lên, lại muốn xuất thủ lần nữa.

Thế nhưng, Trác Phàm chợt lên tiếng: "Lệ lão, hôm nay chúng ta nể mặt Phương tiên sinh, không gây chuyện nữa, cừu oán này, chúng ta ngày khác sẽ tính!"

Nghe vậy, mọi người liền gượng gượng mặt.

Lời nói này thật đúng là xinh đẹp, cái gì gọi là nể mặt Phương tiên sinh? Ngươi muốn thật nể, ngay từ đầu hai người đã không đánh. Bây giờ nói ra lời này, chỉ là biết đánh không lại, thấy tốt thì lấy thôi, còn nói được đường hoàng như thế!

Nhưng mà vậy cũng tốt, ít nhất là hơn những kẻ không biết tự lượng sức. Tiểu tử này quả nhiên đầy đủ thông minh, biết rõ tiến thối!

Phương Thu Bạch vuốt chòm râu, gật đầu cười nói: "Đã vậy, Lệ huynh, chúng ta ngày khác luận võ, nếu không, Trác quản gia sẽ tức giận mất!"

Lệ Kinh Thiên bất đắc dĩ gật gật đầu, ai thán nói: "Được, Trác quản gia đã lên tiếng, lão phu cũng không có cách, như vậy chúng ta ngày khác tái chiến!"

Nói xong, Lệ Kinh Thiên ôm quyền, quay đầu đi đến bên cạnh Trác Phàm.

Chỉ là, nhìn bóng lưng hắn đi xa, Phương Thu Bạch nhíu mày không thôi.

Vừa rồi, hắn cố ý dùng ngôn ngữ chế nhạo Lệ Kinh Thiên, nghe lời tiểu quỷ Trác Phàm như thế, để xem hắn có mấy phần trung thành đối với Trác Phàm.

Nhưng không ngờ, chuyện đáng sợ nhất phát sinh, Lệ Kinh Thiên vậy mà không chút do dự, còn rất lạnh nhạt. Giống như hắn nghe lệnh một tên hoàng mao tiểu tử là chuyện đương nhiên, độ trung thành đến mười phần mười!

Cứ như vậy, tư chất vương giả của Trác Phàm, sợ không chỉ đơn giản như ảnh hưởng đến đám người cùng thế hệ, mà hắn còn có thể khiến đại ma đầu Lệ Kinh Thiên đều nghe lời răm rắp, thật đáng sợ.

Điều này nói rõ, Trác Phàm so với Hoàng Phủ Thanh Thiên, khả năng càng thích hợp là Vương giả, thu phục địa mạch long hồn, không phải là chuyện trong lúc vô tình. Hắn thật có tư chất trở thành Đế Hoàng, là chân chính thiên mệnh sở quy.

Nhất thời, Trác Phàm trong mắt Phương Thu Bạch, trở thành uy hiếp lớn nhất. . .

"Phương tiên sinh!" Đột nhiên, Trác Phàm nhìn Phương Thu Bạch, cười nói: "Ngài vừa mới ngăn Lệ lão, rất nhanh a! Thật không hổ là Hộ Long Thần Vệ, bệ hạ phái ngài đến bảo trì trật tự Vân Long Thành, thật sự là chọn đúng người!"

Phương Thu Bạch giật mình, mặt hơi đỏ lên.

Trác Phàm nói lời này, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn sao có thể nghe không hiểu? Đây rõ ràng là trào phúng, nói móc mình, lúc bốn người Hoàng Phủ Thiên Nguyên đánh lén hắn, mình không xuất thủ, nhưng Lệ Kinh Thiên xuất thủ đối phó Hoàng Phủ Thiên Nguyên, mình lại đứng ra, rõ ràng là có ý đưa hắn vào chỗ chết.

Bảo trì trật tự Vân Long Thành, chỉ là lấy cớ việc công làm việc tư thôi.

Cứ như vậy, rất rõ ràng, mình trong mắt hắn, đã bị thiết đặt là kẻ địch. Vừa mới rồi hắn để Lệ Kinh Thiên xuất thủ đối phó đám người Hoàng Phủ Thiên Nguyên, thực mục đích là đang thăm dò thực lực của mình.

Tên tiểu quỷ này, thật sự là quá lợi hại!

Phương Thu Bạch không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài. . .

Bình Luận (0)
Comment