“Ngươi... Là ai?”
Mí mắt khẽ run, Trác Phàm yên lặng nhìn bóng mờ kia, lạnh lùng lên tiếng.
Lại một tiếng cười to quái dị, hư ảnh kia lộ ra một tia âm tà, thản nhiên nói: “Khặc khặc khặc... Kém chút quên giới thiệu chính mình, bổn tọa chính là tông chủ Ma Sách Tông, Tà Vô Nguyệt!”
“Cái gì, Ma Sách Tông, một trong tam tông hộ quốc?”
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm hoảng hốt trong lòng. Nghe nói suốt thời gian qua, tam tông hộ quốc này chỉ bảo vệ Thiên Vũ không bị ngoại tộc xâm nhập, tuyệt sẽ không can dự đến chuyện nội bộ bên trong Thiên Vũ.
Tựa như 300 năm trước, lúc Cổ Tam Thông đại náo Thiên Vũ, toàn bộ hoàng thất sắp bị tận diệt, cũng không thấy nhân mã của tam tông xuất hiện. Nhưng bây giờ, tông chủ Ma Sách Tông làm sao lại đột nhiên đi tới nơi này, còn chỉ mặt gọi tên tìm mình?
Điều này không khỏi làm hắn trong nháy mắt cảm thấy mê muội.
“Ngươi... Tìm ta có chuyện gì?”
“Khặc khặc khặc... Vừa mới bổn tọa không phải đã nói a, bổn tọa đã chấm ngươi! Tiếp theo liền xem chính ngươi ra giá!” Hư ảnh kia tà cười một tiếng nói.
Chân mày hơi nhíu lại, Trác Phàm đã minh bạch ý đồ của kẻ kia là muốn lôi kéo mình, chỉ là hắn làm sao cũng không hiểu, tông chủ Ma Sách Tông luôn không để ý tới thế tục, làm thế nào lại biết đến sự tồn tại của hắn, còn ngàn dặm xa xôi đến mời chào hắn.
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn , Tà Vô Nguyệt không khỏi khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi không cần kỳ quái, ngay từ đầu bổn tọa cũng không biết đến tồn tại của ngươi, vốn dĩ lần này bổn tọa là đến tìm thiên tài đệ nhất Thiên Vũ, Hoàng Phủ Thanh Thiên! Thế nhưng, tuy tiểu tử kia ưu tú, cho dù là bên trong tông môn, cũng là tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp. Nhưng mà, đã sinh Du, sao còn sinh Lượng a. Ngươi xuất hiện, khiến bổn tọa lập tức từ bỏ hắn, lựa chọn ngươi. Khặc khặc khặc... Ngươi nên vì thế mà cảm thấy vinh hạnh mới đúng, ngươi thế nhưng là liều cả tính mạng đánh bại một đối thủ cường đại, mới có thể may mắn lọt vào pháp nhãn bổn tọa a!”
Hừ, cuồng vọng!
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Trác Phàm từ chối cho ý kiến bĩu môi.
Lấy nhãn giới đường đường là Ma Hoàng của hắn, có tông môn nào tại phàm giai có thể lọt vào được pháp nhãn của hắn? Chỉ là bị một cái tông chủ Ma Sách Tông nhìn trúng, sao có thể khiến hắn cảm thấy nửa điểm vinh hạnh?
Chỉ là tông chủ Ma Sách Tông kia tự mình nghĩ ra mà thôi, còn thật đem mình làm như là đại nhân vật!
Nhìn thấy vẻ chế giễu sâu trong mắt Trác Phàm, Tà Vô Nguyệt không những không giận mà còn lấy làm mừng, cười to: “Ha ha ha... Tốt, tốt cực kì, bổn tọa rất thưởng thức tư thái cuồng vọng này của ngươi, có phong phạm vương giả. Như vậy, chúng ta đổi loại thuyết pháp a, bổn tọa lấy thân phận tông chủ Ma Sách Tông, mời ngươi gia nhập vào bản tông, đến mức điều kiện, đều do ngươi tùy ý nêu ra. Nhưng có một điều, ngươi không thể cự tuyệt, một khi bản tông chủ đã muốn thứ gì, nếu như không thể có được liền tình nguyện hủy đi, hi vọng ngươi có thể minh bạch!”
“Ngươi và ta đều là tu giả ma đạo, đều là một bộ dáng vì tư lợi, điểm ấy ta rất rõ ràng. Chỉ là... Ta chỗ này còn có chút việc, nhất thời không thể thoát thân!”
“Ngươi là nói đến Lạc gia a, nghĩ không ra ngươi thân là tu giả ma đạo lại trung thành như thế! Bất quá cái này cũng không ngại, ta cho ngươi thời gian ba năm, xử lý tốt thế gian tục vật, ba năm sau, bổn tọa tự mình đến tiếp ngươi. Lấy năng lực của ngươi, trong ba năm hẳn là có thể an bài tốt hết thảy. Nếu cần trợ giúp gì, bản tông cũng có thể tận lực cung cấp!”
Ánh mắt không khỏi sáng lên, đề nghị này của Tà Vô Nguyệt, không thể nói là không mê người, đến mức Trác Phàm cũng không nhịn được tim đập thình thịch. Đây chính là tương đương với Lạc gia có toàn bộ Ma Sách Tông làm chỗ dựa, coi như hoàng thất cũng chưa chắc dám đem bọn họ thế nào.
Ngày sau, khi cục thế biến chuyển đến gió dục mây vần, có một chỗ dựa mạnh mẽ như thế xuất hiện, không khác nào bánh từ trên trời rớt xuống!
Bất quá, Trác Phàm vô cùng am hiểu đàm phán chi đạo, trên mặt vẫn không hề hiện ra một tia kinh hỉ, ngược lại chỉ là đạm mạc gật đầu, thở dài: “Nếu là như thế... Ta còn có thể suy tính một chút!”
Khí tức bất giác trì trệ, Tà Vô Nguyệt nhìn về phía Trác Phàm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi nha, cân nhắc cái rắm a, có thể có Ma Sách Tông chúng ta làm nơi cho các ngươi ỷ vào, cũng không biết các ngươi đã tu luyện phúc khí mấy đời, ngươi lẽ ra phải sớm mang ơn lão tử mới đúng.Làm sao nhìn qua, còn giống như ngươi ăn phải thiệt thòi, một mặt sầu bi!
Nhìn thấy bộ dáng cố làm ra vẻ của hắn, Tà Vô Nguyệt liền hận không thể đi lên cho hắn một vả. Đây là không phải trong tông a, nếu trong tông môn có trưởng lão to gan dám tỏ thái độ đối với hắn như thế, hắn đã sớm một bàn tay đem bọn hắn kéo vào trong lao tra tấn thật tốt một phen.
Giống như ba tên quỷ lùn Ma Sách Tứ Quỷ, chính là vì như vậy mà bị hắn ép vào Tích Lôi Sơn a!
Bất quá, đối mặt với một tên xảo trá như Trác Phàm, hắn lại là vừa yêu vừa hận. Nếu như Trác Phàm thật sự là một tên tiểu hỏa tử trung thực, không âm hiểm mà nói, có lẽ hắn còn chướng mắt đây.
“Ha ha ha... Tốt, ta thì thích phần tham lam này của ngươi. Kẻ càng có thực lực mới càng tham lam a! Hết thảy những điều bổn tọa mới nói tới, đều xem như là để hoan nghênh ngươi nhập tông, tình nguyện vì ngươi làm, không phải điều kiện. Tiếp đó, ngươi ra điều kiện đi!”
Khẽ nhướng mày một cái, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: “Điều kiện ta muốn ra, ngươi không phải đã biết sao!”
“Cứu tiểu nha đầu kia?”
Thật sâu liếc hắn một cái, Tà Vô Nguyệt đột nhiên cười to: “Ha ha ha... Trác Phàm a Trác Phàm, lấy sự âm hiểm tàn nhẫn của ngươi đối với bốn người Hoàng Phủ Thanh Thiên, ta biết rõ ngươi hẳn là kẻ đại gian đại ác. Nhưng không nghĩ tới, ngươi vẫn là cái tình thánh a! Bất quá, ta hi vọng cái bệnh đa tình này của ngươi, đừng đưa vào bên trong tông môn. Tu giả ma đạo chúng ta, một khi dính vào tình cảm thì coi như xong. Ta không muốn hủy ngươi, cũng không muốn hủy cả tông môn, biết không?”
Ban đầu, Tà Vô Nguyệt nhìn về phía Trác Phàm còn là vừa nói vừa cười nhạo, nhưng càng về sau, ngôn ngữ liền càng lạnh, tựa như đang cảnh cáo hắn vậy.